Các trưởng lão lạnh mặt ngăn cản bà ta lại: “Đoàn trưởng lão, có thể chết vì Thánh Tử âu cũng là số phận của Nam Cung Uyển”.
“Cô ta có thể luyện được Thái Thượng Vong Tình Quyết, cũng được tính là thiên tài của Vô Tướng thần cung”.
“Nhưng cô ta lại không biết giữ mình, đúng là tự làm tự chịu!”
“Người đâu, trông chừng Nam Cung Uyển, từ giờ trở đi cô ta sẽ bị cấm không được rời khỏi nơi này nửa bước!”
Mấy ông lão xoay người rời đi.
Trong lòng Mục Hàn là cảm giác thích thú đầy biến thái!
“Nam Cung Uyển ơi là Nam Cung Uyển, ông đây không chơi được cô thì sẽ không cho Diệp Bắc Minh có cơ hội chạm vào cô dù chỉ là một chút!”
“Đúng rồi, cả Tô Lê nhà họ Tô nữa!”
Ánh mắt tối sầm xuống: “Đến lúc phải ghé sang nhà họ Tô rồi!”
……
Núi Côn Luân.
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi lơ lửng giữa không trung suốt một ngày.
Cả long mạch đã hoàn toàn hòa vào trong cơ thể anh!
Bấy giờ, Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một con rồng vàng đang quấn quanh tòa tháp!
Khiến con người ta có cảm giác cực kỳ rung động!
“Đây là long mạch ư?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp chớp.
Anh cứ có một cảm giác như thể mỗi một hơi thở của mình đều hòa cùng với kim long.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục xúc động giải thích: “Nhóc, đây chính là một long mạch hoàn chỉnh, nó đã thành công lựa chọn cậu”.
Cùng lúc đó, kim long bỗng nhiên nói tiếng người: “Huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ…”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ngươi… Có thể nói chuyện hả?”
Kim Long lầm bầm lầu bầu: “Đúng là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, thảo nào tôi lại bị thức tỉnh”.
“Xem ra trời cao lại cho thế giới Chân Võ một cơ hội nữa, thanh niên, dẫn tôi quay về gia tổ nhà họ Diệp”.
“Tôi sẽ kể cho cậu biết tất cả!”
Dứt lời, cơ thể Kim Long hoàn toàn ngưng đọng.
Quấn quanh tháp Càn Khôn Trấn Ngục, như một bức tượng điêu khắc!
Diệp Bắc Minh nhíu mày thật chặt: “Ý nó là sao? Xem ra phải đến gia tổ nhà họ Diệp mới biết được”.
Ngẩng đầu nhìn về phía mặt đất: “Đi lên trước đã”.
“Mẹ tôi đang chờ tôi, rốt cuộc cha tôi là người thế nào?”
“Nhà họ Diệp thượng cổ đó rốt cuộc là sao?"
Bên ngoài lối vào long mạch, tất cả mọi người cùng lo lắng chờ đợi.
Suốt một ngày trôi qua, ánh mắt Diệp Thanh Lam vẫn nhìn về hướng đó không nháy mắt.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào sâu trong khe nứt.
Trước mặt là một màn đêm tối tăm!
Nửa ngày trước, sau khi bên dưới phát ra tiếng động thì không còn một tin tức gì mới nữa.
“Bác gái, bác đã không ăn uống gì hai mươi bốn tiếng rồi, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi ạ”.