Khoảnh khắc Mục Hàn nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì tóc gáy dựng thẳng lên, tim như muốn nổ tung!
Đôi mắt co rụt lại, tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Anh ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Chạy!
Đó là mẹ nó kẻ từng xông vào ngục giam Trấn Hồn!
Mục Hàn biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Má! Má! Má! Thằng khốn này bị phế rồi cơ mà?”
“Tại sao nó lại xuất hiện ở nhà họ Tô? Rốt cuộc là sao thế này!”
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này.
Gào!
Tiếng rồng ngâm đã vang lên.
Huyết quang chợt lóe.
Ầm!
Mục Hàn như con chó chết quỳ rạp xuống đất, gân mạch đã đứt đoạn, có thể nói là biến thành kẻ tàn phế!
Bà Nguyên thấy vậy thì chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh: “Thằng con hoang, mày điên rồi hả?”
“Đó là người nhà họ Mục, mày có biết người nhà họ Mục…”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Quá ồn ào!”
Một cái tát đánh tới, Huyết Long bay ra, bà Nguyên cũng hóa thành một đám mây máu!
Mắt Tô Hỏa như nứt ra, ánh mắt đầy tơ máu rống giận: “Mẹ! Không!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám giết mẹ tao? Mày phải đền mạng!”
Diệp Bắc Minh lười biếng liếc Tô Hỏa một cái, trơ tay tát một cái!
Phụt!
Tô Hỏa lập tức chết ngay tại chỗ.
Cơ thể Mục Hàn run lên.
Giây sau đó, một đôi giày đã giẫm lên đầu anh ta.
Giọng nói như âm thanh của thần chết vang lên: “Có thích không?”
Chỉ hai chữ ngắn ngủn đã khiến Mục Hàn như rớt xuống vực thẳm.
Anh ta thầm kinh hãi: "Một tên rác rưởi ở hạ giới mà lại có sức mạnh giết chết mình sao?"
Mục Hàn vô cùng phẫn nộ, cơ thể cũng run rẩy vì cơn tức: “Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao!”
Diệp Bắc Minh cười bảo: “Nói gà nói vịt!”
Rồi anh nhấc chân giẫm mạnh xuống.
Tiếng răng rắc vang lên, một chân Mục Hàn bị giẫm nát.
“Á...”
Mục Hàn đau thấu tận xương gan hét lên: “Cậu Diệp, thích! Thích!”
“Thích quá đi mất!”
“Ui!”
Người nhà họ Tô biến sắc, đây chính là Mục Hàn ư.
Anh ta bị hành hạ như vậy sao? Bọn họ như đang nằm mơ vậy.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nghiền ngẫm nói: “Chẳng phải mày thích tra tấn người khác lắm sao? Cảm giác mình bị tra tấn thấy thế nào?”
“Mày!”
Mục Hàn trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, suýt nữa tức chết: “Sao mày dám làm vậy với tao!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu đáp: “Sao anh không học được bài học nào thế?”
Rồi anh lại giẫm chân xuống, một chân khác của Mục Hàn bị nổ thành đống máu.