Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2440: “Nếu không sẽ để lại sẹo”.



 

“Bà Nguyên và Tô Hỏa chết là do gieo gió gặt bão, lão phu sẽ không truy cứu cái chết của bọn họ nữa”.  

 

Mà ông ta cũng không dám truy cứu.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới chỗ Tô Lê: “Cô bị thương rồi, cần được chữa trị”.  

 

Rồi anh ra tay xử lý miệng vết thương trên người Tô Lê.  

 

Tô Chính Dương thấy thế bảo: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Đi ra ngoài hết cho tôi!”  

 

Người nhà họ Tô không dám nán lại bèn lao đầu ra khỏi đại sảnh.  

 

Sau khi Tô Chính Dương bước ra khỏi đại sảnh thì cũng tiện tay đóng cửa lớn lại.  

 

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn Tô Lê và Diệp Bắc Minh.

Tô Lê nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh.  

 

Đôi mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt rơi xuống từng giọt.  

 

Diệp Bắc Minh chợt hỏi: “Sao lại khóc rồi?”  

 

Tô Lê lắc đầu đáp: “Anh Diệp, ngoài người mẹ đã qua đời từ lâu của tôi thì chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy”.  

 

“Khi ở nhà họ Tô, tôi là người ai gặp cũng xa lánh”.  

 

“Đến cả bố tôi, giữa tôi và nhà họ Tô cũng sẽ không chút do dự lựa chọn nhà họ Tô”.  

 

Diệp Bắc Minh thở dài bảo: “Đừng động đậy, thuốc này cần nhanh chóng bôi lên miệng vết thương”.  

 

“Nếu không sẽ để lại sẹo”.  

 

“Vâng”.  

 

Tô Lê lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Đến khi Diệp Bắc Minh bôi thuốc mỡ xong.  

 

Tô Lê đã thiếp đi.  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo đắp lên người Tô Lê.  

 

Anh nhìn vào cái đầu chết không nhắm mắt của Mục Hàn sau đó đưa tay cất nó vào, rồi bước ra khỏi đại sảnh.  

 

...  

 

Ngoài Vô Tướng thần cung, đoàn người nối dài không dứt.  

 

Trong đại điện đông đảo khách khứa như mây, vô cùng náo nhiệt.  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây sẽ nhận ra ngay hai cô gái sinh đẹp mỹ miều lẫn trong đám khách khứa.  

 

Một người đeo khăn che mặt ngồi hàng mười ghế trên cùng.  

 

Một người khác đứng sau lưng cô gái che mặt kia nhìn đông nhìn tây rồi tán dương nói: “Cô chủ, Vô Tướng thần cung này trông có vẻ nhộn nhịp hơn Y Thánh Cung của chúng ta nhiều”.  

 

Cô gái đeo khăn che mặt vẫn yên lặng.  

 

Cô gái ấy còn không thèm nâng mi mắt lên nhìn: “Ninh Nhi, hôm nay là ngày Lý Vân Phi tu luyện thành công ba môn pháp tướng, chúng ta đại diện Y Thánh Tông đến đây dự lễ”.  

 

“Ở đây có nhiều khách quý, em nên khiêm tốn chút đi, đừng làm Y Thánh Cung mất mặt”.  

Mạc Ninh Nhu hừ nói: “Cô chủ, vất vả lắm chúng ta mới ra ngoài một chuyến, hay đi tham quan chút đi”.  

 

“Còn cái tên Lý Vân Phi kia năm nay mới hai trăm năm mươi tuổi mà đã tới cảnh giới Thần Đế sơ kỳ rồi”.  

 

“Hắn ta đã vượt một trăm kỷ lục lịch sử đại lục Thượng Cổ rồi, thật muốn biết hắn ta là kiểu người gì”.  

 

Mạc Ninh Nhi bày ra dáng vẻ mê trai của mình.  

 

Cô gái đeo khăn che mặt vẫn không nói gì.  

 

Ngay sau đó.