Giết Vô Tướng thần cung sao?
Thật là mạnh miệng.
Hà Vấn Thiên tức đến độ phải bật cười: “Bắt!”
“Từ đã!”
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên: “Hỏa Linh môn nguyện chiến một trận vì cậu Diệp!”
“Cái gì?”
Mọi người sững sờ, khiếp sợ nhìn một ông lão tóc đỏ đang bước ra khỏi đám đông.
“Lão quái họ Thạch kia, ông bị điên rồi hả?”
“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà ông đối địch với Vô Tướng thần cung hay sao?”
Hỏa Linh môn, Thạch Phá Thiên, cảnh giới Chí Tôn.
Ngay khi ông ta nói thế đến Hà Vấn Thiên cũng sững sờ chốc lát.
Ông ta nhíu mày nói: “Thạch Phá Thiên, ông có ý gì đó?”
Thạch Phá Thiên cười nói: “Không có ý gì hết, lúc cậu Diệp đại náo ngục giam Trấn Hồn có vô tình cứu lão phu một mạng!”
“Thế nên, nếu Vô Tướng thần cung muốn đối đầu với cậu Diệp, vậy thật ngại quá”.
Ông ta từ từ bước ra, đứng ngay sau lưng Diệp Bắc Minh.
Sau lưng ông ta bùng lên ngọn lửa hừng hực, quát to: “Tôi đây xin sóng vai chiến với cậu Diệp một trận... tử chiến!”
“Này...”
Khí tức khủng bố tỏa ra khiến mọi người chết lặng.
Ánh mắt Hà Vấn Thiên lạnh như hầm băng: “Thạch Vấn Thiên, chỉ dựa vào một mình ông với Hỏa Linh môn thì sợ rằng không bảo vệ nổi Diệp Bắc Minh đâu!”
“Còn lão phu thì sao?”
“Còn tôi nữa!”
“Thêm tôi vào với!”
“Hì hì, cậu Diệp đã cứu mạng lão già này, sao lão có thể vong ân phụ nghĩa chứ?”
Lại có hơn mười người bước ra khỏi đám đông.
Bọn họ chậm rãi bước đến phía sau Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt bọn họ rất kiên định.
Mí mắt khách khứa ở đây chớp lên chớp xuống, miệng há hốc, cằm suýt rớt xuống đất.
Bọn họ nuốt nước miếng ừng ực điểm danh: “Nhân Vương... Sở Thiên Hùng!”
“Bắc Lương Kiếm Đế... Đông Hoàng Trường Thiên!”
“Thái thượng trưởng lão của Đạo Tông... đạo trưởng Xích Dương!”
“Còn có một trong thập đại ác quỷ của Quỷ Vân Quật... Quỷ Bà!”
Khí tức khiếp người ngưng tụ lại.
Mọi người đứng đây mặt đỏ tai hồng, nhịp thở dồn dập.
“Mẹ ơi... chuyện gì xảy ra thế này?”
“Những lão quái vật đó sao lại bỗng nhiên chạy qua nói chuyện giúp Diệp Bắc Minh thế?”
“Ai đó có thể giải đáp cho tôi biết tại sao không?”
Mọi người run rẩy, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Bọn họ sợ suýt ngất xỉu.
Mỗi một người bước ra đều khiến ánh mắt Hà Vấn Thiên chết trân.