Lẽ nào có một ngày nào đó người này sẽ cá chép hóa rồng bay lên trời cao thật sao?
“Lười nói nhảm với ông nữa, làm cách nào mới có thể mở bảo tàng nhà họ Diệp ra?”
Từ Thiên nuốt nước miếng đáp: “Có hai cách”.
“Cách thứ nhất là chỉ cần người được tổ tiên nhà họ Diệp tán thành tìm được cửa vào kho tàn thì sẽ có cơ hội mở nó ra”.
“Cách thứ hai là dùng máu tươi tế sống người nhà họ Diệp cũng có thể mở cửa kho tàng đó ra!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng gật đầu: “Vấn đề thứ hai của tôi thì sao, sư phụ tôi với bọn Nhược Giai và Tôn Thiến bị hút vào khe nứt không gian!”
“Dựa vào cảm giác của ông thì ông có biết bọn họ bị hút đến đâu không?”
Từ Thiên chợt mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi sẽ giải đáp cho cậu nhưng cậu phải thề thả lão phu ra!”
Diệp Bắc Minh bóp mạnh tay hơn.
Răng rắc.
Tiếng gãy xương giòn tan vang lên.
Nửa cơ thể Huyết Long kia run rẩy kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi đời nhà ma.
Từ Thiên sợ mất hồn mất vía: “Tôi nói, ở Ma Uyên!”
“Ma Uyên?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm ngâm.
Hình như nơi bố anh mất tích có liên quan tới chỗ này.
Hô hấp anh dồn dập, một luồng khí tức hùng mạnh đầy áp lực bùng lên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Từ Thiên gắng gượng trả lời: “Giáo Phụ cưỡng chế sử dụng sức mạnh của cảnh giới Thần Đế ở đại lục Chân Võ dẫn tới công kích của sức mạnh pháp tắc”.
“Có lẽ không gian tan vỡ đúng lúc tiếp nối với Ma Uyên nên bọn họ đã bị hút vào đó...”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm: “Ma Uyên!”
Từ Thiên ngẩng đầu, lén liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Sâu trong đôi mắt ông ta thoáng hiện một tia sáng rét lạnh.
Bỗng nhiên.
Ông ta giận dữ gầm lên: “Bọn bây còn chờ gì nữa?”
“Tranh thủ ngay lúc này giết cậu ta đi!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba con Huyết Long hung tợn lao nhanh xuống như thiên thạch va vào Trái Đất.
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh: “Tôi linh cảm các người tới rồi!”
Anh chém ra một kiếm.
Luồng kiếm khí khủng khiếp lan ra khắp nơi, lực lượng hủy diệt nghiền nát mọi thứ bùng nổ.
Vào giờ phút ấy.
Từ trên bầu trời nhìn xuống mặt đất chỉ thấy một đám mây hình nấm đỏ thẫm như máu nổ tung.
Sau khi khói bụi tản bớt, Diệp Bắc Minh vẫn đứng im ở đó.
Xung quanh Diệp Bắc Minh hơn ba mươi mét đều bị sang bằng chỉ còn lại mình anh trơ trọi đứng đó.
Từ Thiên hoảng hốt nhìn anh nói: “Cậu... cậu... cậu là chuyển thế của người kia thật sao?”
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta mà bước tới trước, kiếm Trấn Ngục chém tới.
“Đừng mà...”
Từ Thiên run rẩy, con ngươi phản chiếu hình bóng của kiếm Trấn Ngục.
Phụt!
Máu tươi tung bay.
Thần hồn của Từ Thiên sụp đổ.