“Tôi tán thành cả hai tay hai chân!”
Một loạt tiếng tán thành vang lên!
Không có tiếng phản đối nào!
“Bái kiến Diệp các chủ!”
Thậm chí một số đệ tử dẫn đầu quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Chẳng phải là xong rồi sao?”
Diệp Tiêu Tiêu há miệng, kinh hãi không thốt ra lời.
Nuốt nước miếng: “Nhưng, cái chết của sư phụ…”
Diệp Bắc Minh cười: “Cô vẫn ngây thơ quá, vốn không có ai quan tâm sư phụ cô chết như thế nào”.
“Bọn họ chỉ quan tâm vị trí Thiên Cơ các chủ!”
Diệp Tiêu Tiêu ngẩn người: “Tôi…”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì? Tại sao lại thấu hiểu đời như vậy?’
Diệp Bắc Minh không nói nhiều.
“Đợi cô xử lý xong, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”.
Anh vốn muốn đi tìm Nam Cung Uyển.
Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm khí tức của Nam Cung Uyển, lúc này cô ấy đang ở gia tộc Nam Cung.
Không có hiện tượng nguy hiểm đến tính mạng!
Một canh giờ sau.
Một cửa truyền tống xuất hiện trên không trung Thanh Huyền Tông.
Diệp Bắc Minh và Diệp Tiêu Tiêu từ trong đi ra.
“Tông chủ trở về rồi!”
Tất cả mọi người Thanh Huyền Tông đều đi ra nghênh đón.
“Bái kiến tông chủ!”
Đám người Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh, Thạch Thiếu Giang, Lăng Vận Nhi, Tô Thanh Ca, Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi xuất hiện.
Mọi người nhà họ Diệp đi theo phía sau.
Diệp Thanh Lam nhanh chóng tiến lên: “Minh Nhi, tìm được Nhược Giai và Tôn Thiến chưa?”
“Con gặp được bố con rồi?’
Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Mẹ, chốc nữa rồi nói”.
“Nhược Tuyết đâu?”
Ánh mắt lướt nhìn trong đám đông, lại không nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết.
Diệp Thanh Lam nói: “Nguyệt Nhi và Sát trưởng lão đưa cô ấy đi rèn luyện rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Diệp Thanh Lam nhìn sang Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, sao lại đưa một cô gái về vậy?”
“Đây lại là con dâu tương lai của mẹ à?”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mẹ, đừng nói linh tinh!”
“Cô ta tên là Diệp Tiêu Tiêu, cũng là người của nhà họ Diệp Thượng cổ!”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Diệp Thanh Lam biến sắc.
Diệp Nam Thiên nghiêm mặt: “Minh Nhi, chuyện này là thế nào?”
Diệp Bắc Minh nói: “Người của nhà họ Diệp đi theo tôi, ông ngoại, mẹ, con từ từ nói với mọi người”.