Anh xoay người khá tan kiếm khí của Vương Tuyên, bước ra.
Ảnh Thuấn!
Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Tuyên, tát một phát vào mặt hắn!
Chát!
Vương Tuyên bị đánh mà hoang mang, ngã xuống đất như chó chết.
Giây tiếp theo.
Anh giẫm chân lên đầu Vương Tuyên: "Đm mày chứ, bố mày đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến tao!"
"Cmn mày nghe không hiểu đúng không?"
Đế Khởi La ngây người, há hốc miệng!
Cô ta nuốt nước miếng, cái này... Quá mạnh rồi nha!
"Mày dám!"
"Thằng ranh, mày cmn điên rồi đúng không?"
"Mày có biết cậu ấy là ai không?"
Mười mấy người đi theo Vương Tuyên đồng loạt quát lên, sợ hãi muốn vỡ tim!
Ngay cả Đế Khởi La cũng bối rối!
"Ha ha ha!"
Điều khiến mọi người bất ngờ là Vương Tuyên lại cười lên, cười vô cùng vui vẻ!
Suýt chút nữa đã cười ra nước mắt: "Thằng ranh, mày biết mày đang làm gì không?"
Dù bị Diệp Bắc Minh giẫm dưới chân.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp chết, Vương Tuyên vẫn không hề hoảng hốt!
Thậm chí hắn còn dùng giọng lạnh băng để uy hiếp: "Tao có thể cho mày cơ hội, bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao!"
"Tao có thể cân nhắc chỉ giết một mình mày!"
Đột nhiên, Vương Tuyên quát to: "Nếu không..."
"Răng rắc", đầu của Vương Tuyên nổ tung như dưa hấu!
Hiện trường im lặng!
Tiếng nói cất lên như tiếng thần chết: "Nếu không thì sao?"
"Cậu chủ!"
"Không!"
"Trời ơi, thằng ranh kia, mày làm gì vậy?"
Mười mấy người tu võ đi theo Vương Tuyên đồng loạt quỳ xuống đất, sợ hãi run rẩy!
Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh!
Mà là... Vương Tuyên chết rồi!
"A...", ngay cả Đế Khởi La cũng hoảng hốt hô lên, che kín miệng.
Người cô ta nhũn ra, suýt chút nữa đã đứng không vững: "Anh ta... Anh ta giết Vương Tuyên rồi?"
"Đạp một phát vỡ đầu luôn, không hề do dự?"
Giây tiếp theo.