Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2575: "Mang cô ấy cùng đi theo tôi!"



 "Năm đó, sau khi nhà họ Diệp hủy diệt, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm thứ mà Diệp Phá Thiên mang từ trong chiến trường Thái Cổ ra!"  

 

 

"Mãi cho đến lúc nhà họ Diệp biến mất, Hoa tộc bị trục xuất, từ đầu đến cuối chúng ta vẫn không thu hoạch được gì!"  

 

"Hiện tại xem ra, thật sự có khả năng là thanh kiếm này!"  

 

...  

 

Trên một hòn đảo trôi lơ lửng.  

 

Diệp Bắc Minh đi theo tộc Rồng đen tới chỗ này!  

 

Rống!  

 

Bốn phía, tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên. Trên không trung, mấy chục đầu hắc long lượn quanh gào thét!  

 

Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!  

 

Diệp Bắc Minh không đếm xỉa tới những thứ này, buông Nhị sư tỷ xuống, sắc mặt khó coi vô cùng.  

  Advertisement

"Gân mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy!"  

 

"Xương cốt gần như vỡ vụn toàn bộ, ngay cả hai mắt..."  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, siết thật chặt nắm đấm!

Lúc này, một người đàn ông trung niên hiên ngang hùng dũng đi tới.  

 

Ngoài cặp long giác trên trán ông ta ra, trông chẳng khác gì người bình thường.  

 

"Tôi là Hắc Long Vương!"  

 

Người đàn ông trung niên tự giới thiệu một câu, ngưng trọng mở miệng: "Diệp Bắc Minh, Long Châu của tộc Rồng đen trong tay cậu đúng không?"  

 

"Hy vọng cậu..."  

 

Chưa kịp nói hết câu.  

 

Diệp Bắc Minh vung tay lên!  

 

"Đây là..."  

 

Con ngươi Hắc Long Vương co rụt lại, giật mình đứng tại chỗ!  

 

Long Châu bay thẳng từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra, lao về phía Hắc Long Vương!  

 

"Long Châu?"  

 

"Thánh vật của tộc Rồng đen trở lại!"  

 

"Rống!"  

 

Khoảnh khắc Long Châu xuất hiện, tất cả hắc long trong Long Đảo đều cảm nhận được hơi thở của nó.  

 

Chúng sôi nổi quỳ trên mặt đất!  

 

"Này!"  

 

Hắc Long Vương gắt gao nắm chặt Long Châu, trái tim đập bình bịch cuồng loạn.  

 

Suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài!  

 

Ông ta còn tưởng rằng cần tốn rất nhiều nước bọt thì Diệp Bắc Minh mới có thể giao ra Long Châu.  

 

Có nằm mơ ông ta cũng chẳng ngờ, Diệp Bắc Minh lại ném thẳng Long Châu cho ông ta như thế!  

 

Đây chính là chí bảo của tộc Rồng đen!  

 

E rằng bất kỳ người tu võ nào đạt được nó đều sẽ chiếm làm của riêng, thế mà tên này không coi ra gì?  

 

Như thể Long Châu còn không quan trọng bằng cô gái nhân loại này!  

Hắc Long Vương cảm giác như đang nằm mơ, hít sâu một hơi, xác định ông ta không mơ mộng.  

 

 

"Diệp Bắc Minh, để báo đáp việc cậu mang Long Châu về tộc Rồng đen, tộc Rồng đen chúng tôi có thể cứu cô gái này!"  

 

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: "Đừng nói nhảm nữa, mau nói cứu thế nào!"  

 

 

"Mang cô ấy cùng đi theo tôi!"  

 

 

Hắc Long Vương nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, quay người rời đi.  

 

 

Diệp Bắc Minh ôm lấy Nhị sư tỷ, cùng đi đến chỗ sâu nhất Long Đảo.