Anh ta không dám nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh nữa.
Ánh mắt những người thanh niên còn lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng lập lòe chớp lóe.
Người đàn ông trung niên đứng chắn trước người thanh niên mặc áo bào màu tím, nở một nụ cười từ ái, niềm nở nói: “Diệp Bắc Minh, cậu chớ hiểu lầm, là do chúng tôi thô lỗ quá rồi!”
“Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu bản thân mình, tôi là Phùng Vũ, là giáo viên của Tổng viện Giám Sát!”
“Nếu vừa rồi mạo phạm cậu, vậy để tôi giải thích với cậu!”
“Bọn họ là Thái Tra, Chu Long và Đạm Đài U Nguyệt”.
“Bọn họ đều là học sinh của Tổng viện Giám Sát!”
Mấy người bọn họ còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới Thần Chủ.
Thái Tra và Chu Long bước tới nói: “Anh Diệp, xin chào ạ”.
Đạm Đài U Nguyệt chỉ gật đầu với Diệp Bắc Minh mà không nói gì.
Advertisement
Khí chất cô ấy hờ hững lạnh nhạt, tạo một cảm giác người lạ chớ lại gần.
Diệp Bắc Minh nhíu mày nghĩ: ‘Tháp nhỏ, khí tức trên người cô ấy rất giống với chị Tiểu Yêu!’
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Đây là khí tức từ huyết mạch đó, Đạm Đài U Nguyệt này cùng chủng tộc với Lục sư tỷ của cậu đó!”
“Hả?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh rực sáng.
Anh nhìn vào Đạm Đài U Nguyệt hỏi một câu: “Cô không phải người phải không?”
“Hả?”
Thái Tra và Chu Long sửng sốt.
Ánh mắt Phùng Vũ tối sầm, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Tim Đạm Đài U Nguyệt lỡ một nhịp, thờ ơ đáp: “Anh Diệp à, mới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh đã sỉ nhục tôi rồi sao?”
“Cô biết tôi đang nói gì mà”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu, không hề giải thích điều gì.
Chỉ một câu thôi đã khiến lòng Đạm Đài U Nguyệt nhấc lên cơn sóng dữ.
"Lẽ nào cậu ta nhận ra thân phận của mình ư? Không thể nào!"
"Rõ ràng đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt, đến cả thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát còn không phát hiện được thân phận của mình nữa là, dựa vào đâu cậu ta biết được chứ?"
"Chắc là cậu ta muốn thu hút sự chú ý của mình rồi, hừ! Đúng là đồ con người chán ngắt!"
Phùng Vũ mỉm cười bước tới: “Cậu Diệp à, tôi không lòng vòng nữa”.
“Tổng viện Giám Sát bọn tôi đã biết chuyện xảy ra trong học viện Giám Sát của đại lục Huyết Thiên rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn Phùng Vũ: “Các người đến đây để hỏi tội à?”
“Không không không!”
Phùng Vũ lắc đầu lia lịa: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, chúng tôi tới đây để mời cậu vào Tổng viện Giám Sát!”
“Không có hứng”.
Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối: “Nơi đây là cấm địa của nhà họ Diệp, tôi đếm đến mười các người phải lập tức rời khỏi đây!”
“Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Rồi anh từ từ bước tới chỗ lão già đang bị thương kia vung kiếm lên.
“Cậu Diệp, đừng mà...”
Phùng Vũ kinh hãi, vội vàng lên tiếng can ngăn nhưng tiếc rằng đã quá muộn rồi.
Anh chém đầu người như thái khổ qua, hơn mười cái đầu đều rơi lăn lóc xuống đất.
Ngay khi chỉ còn một người cuối cùng, Diệp Thanh Lam như nghĩ đến gì đó bèn nói: “Minh Nhi, để lại một tên!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng giữa không trung: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Diệp Thanh Lam đăm chiêu như nghĩ tới gì đó: “Vừa rồi mẹ nghe trong bọn họ có ai đó nói vợ chưa cưới gì đó!”
“Nếu mẹ đoán không sai thì hẳn Nhược Giai đang nằm trong tay bọn họ!”