“Mau hạ xuống mặt đất, nếu hỏa tiễn nổ trên không trung, sợ rằng chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều”. Diệp Bắc Minh ném ông lão Hắc Xà cho Dạ Kiêu: “Dạ Kiêu, túm lấy ông ta!” “Hả?” Dạ Kiêu sững sờ, túm lấy ông lão Hắc Xà. Một tay còn trống của Diệp Bắc Minh nắm chặt không khí! Kiếm Đoạn Long xuất hiện, không chút do dự chém ra một kiếm về phía hỏa tiễn. Xích! Một đường kiếm khí tung hoành trăm trượng, bộc phát từ kiếm Đoạn Long. Ầm! Hỏa tiễn bị kiếm khí đánh nổ, năng lượng xung kích. Trong con ngươi của Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà phản chiếu một đám mây hình nấm cỡ nhỏ! Hai người nhìn nhau, thấy chấn động rất sâu đậm từ trong mắt đối phương! ... Bên trong đại sảnh. Độc Nhãn Long Vương cung kính nói: “Ông Long, hỏa tiễn nổ rồi, đã đánh rớt mục tiêu!” Ông Long khẽ vuốt càm: “Đi xuống đi”. “Dạ!” Sau khi Độc Nhãn Long Vương rời đi. Ông Long nhìn về phía Diệp Minh Viễn, chỉ vào màn hình lớn: “Nhìn thấy chưa, bất kỳ vật thể bay nào chỉ cần tiến vào trong phạm vi radar theo dõi”. “Tôi đều có thể cảm nhận được!” “Một con ruồi tiến vào Tam Giác Vàng cũng đừng hòng thoát được ánh mắt của ông Long tôi”. “Tôi chính là hoàng đế ở đây!” Diệp Minh Viễn vừa định mở miệng. Bỗng nhiên. Tít tít tít! Radar lại một lần nữa vang lên điên cuồng. Độc Nhãn Long Vương vội vã xông vào: “Lão đại, nó chưa bị đánh rơi!” “Đang bay về phía chúng ta!” Sắc mặt ông Long trầm xuống: “Tiếp tục khai hỏa, đánh rơi nó mới thôi!” “Rõ!” ... Vèo! Vèo! Vèo! Lại ba phát đạn đại bác tấn công về phía Diệp Bắc Minh. Một kiếm chém ra! Ba viên đạn đại bác trong nháy mắt nổ tung! Ba đám mây hình nấm cỡ nhỏ nổi lên. Trong bộ đàm truyền đến tiếng nói: “Lão đại, không xong rồi”. “Không phải máy bay không người lái, là con người!” “Ba người, bọn họ bay trên trời…” Ba người? Bay trên trời? Chân mày ông Long nhướng mạnh, con ngươi co rút kịch liệt: “Mau mở camera, truyền hình ảnh đến!” Độc Nhãn Long Vương đáp: “Rõ!” Trong rừng cây có rất nhiều camera. Có thể thấy được hình ảnh bên ngoài. Lúc này. Toàn bộ camera đều hướng lên trời. Soạt! Một đường khí bay qua, tốc độ cực nhanh. Ông Long nhướng mày: “Thứ gì vậy?” “Phóng to gấp mười lần cho tôi!” Video phóng lên gấp mười lần. Vẫn không nhìn thấy rõ. “Phóng lên ba mươi lần!” Sau khi phóng đến ba mươi lần. Cuối cùng ông Long đã nhìn thấy rõ, đây là con người. Một cậu thanh niên trong tay xách theo hai người, bay trên không trung! Mẹ nó!!! Người này sao có thể biết bay được? Ông Long kinh ngạc! Diệp Minh Viễn đứng bật dậy: “Là Diệp Bắc Minh!” Ông Long biến sắc: “Cái gì? Hắn chính là Diệp Bắc Minh?!!!” Diệp Bắc Minh biết bay? Không đúng! Ông ta theo bản năng mở miệng: “Thợ săn không phải đã đuổi giết Diệp Bắc Minh sao?” Khóe miệng Diệp Minh Viễn không ngừng co quắp: “Rất đơn giản, thợ săn có thể đã chết”. Ông ta lẩm bẩm trong miệng: “Con trai người phụ nữ kia thật sự đáng sợ như vậy sao…” “Chết?” Ông Long ngây người. Con ngươi Diệp Minh Viễn lóe sáng: “Ông Long, cáo từ!” Nhanh chóng rời đi. Không chậm trễ một giây. Ầm! Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn. Có thứ gì đó nổ tung! Sau đó. Tạch tạch tạch! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Âm thanh đạn và hỏa lực vang lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết của vô số lính đánh thuê. Mười lăm phút sau. Ba bóng người đánh tới khu biệt thự! Một người đàn ông trong đó tay cầm kiếm gãy, giống như sát thần! “Ông Long, đi ra đây, anh em của ông đều bị tôi giết sạch!” Nghe thấy câu này, ông Long toàn thân run rẩy. Bùm! Đầu của Độc Nhãn Long Vương bay vào, đâm xuyên vào cửa kính chống đạn. Trên khuôn mặt sắp chết của hắn tràn đầy kinh hoàng và vẻ không dám tin nổi! Đầu rơi bên chân ông Long. Xoẹt xoẹt xoẹt! Ông Long theo bản năng lui về phía sau mấy bước. “Mày…” Vèo! Một thanh niên bay vào. Ầm! Một cước hung hăng giẫm xuống phòng khách, trên đất xi măng nứt thành một đường rãnh sâu. Sau lưng cậu thanh niên có một người đàn ông trung niên đi tới. Một lão giả dáng vẻ lạnh lẽo! Chính là Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà. Toàn thân bọn họ đều là máu! Ông Long mặt đầy khiếp sợ: “Sao có thể, Đế Quốc của tôi bền chắc không thể sụp đô, sao các người có thể tiến vào?” Diệp Bắc Minh đi tới ghế sofa bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống: “Giết xong bọn họ, không phải là có thể đi vào?” “Mày!” Con ngươi ông Long co rút kịch liệt. Thuộc hạ của ông ta có mấy chục ngàn người! Đều là trang bị hàng đầu! Võ giả lại có đến mấy trăm người. Mười mấy Võ Hoàng, hơn hai mươi Võ Vương. Võ Tông cũng có ba người! Còn có hai cường giả bảng xếp hạng ngầm, vậy mà không chặn nổi Diệp Bắc Minh mười lăm phút? Diệp Bắc Minh giơ tay, ném ra một tấm hình đen trắng. Chính là tình cảnh mẹ anh năm đó bị bao vây tấn công. “Người phụ nữ trong hình ông từng nhìn thấy chưa?” Ông Long cúi đầu. Không nói gì! Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Không nói?”” Soạt! Anh xua tay, mấy cây kim bạc bay ra, đâm vào trong cơ thể ông Long. “A!” Mười lăm phút trước còn là ông Long hoàng đế Tam Giác Vàng, bây giờ giống như chó chết nằm trên đất. Mồ hôi phút chốc điên cuồng trào ra! Lúc này. Ông Long cảm giác toàn thân giống như bị xé toạc, lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau nhức giống như bị xử tử lăng trì! Chỉ muốn cầu xin được chết! “Cầu xin cậu, giết tôi!” “Giết tôi, giết tôi đi…” Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế sofa. Tiện tay rót một ly rượu vang. Khẽ uống một hớp. Bình thản nói: “Người phụ nữ trong hình ông đã từng thấy qua chưa?” Ông Long đau đến không muốn sống: “Giả, hình này là giả đó!” “Có người muốn giết cậu, nên cố ý làm giả”. “Bọn họ muốn dụ cậu đến Tam Giác Vàng, một lưới tóm gọn, hoàn toàn xóa bỏ!” Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Cái gì?” “Ha ha ha ha ha!” Đột nhiên, một tràng cười truyền tới. Sáu bóng người từ bốn phương tám hướng truyền tới. Bốn người khuôn mặt phương Tây. Hai người khuôn mặt Á Châu! Tất cả mặt mày lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh! Khoảnh khắc nhìn thấy một người trong số đó!