Cổ Vân Tiêu lạnh lùng nói: “Nếu vừa rồi ông ra tay thì trong vòng một ngày nhà họ Lục sẽ biến mất không còn sót lại chút gì!”
Lục Lăng Phong thầm kinh hãi, nắm chặt nắm đấm: “Thế nhưng đến cả ông, ông ta cũng dám sỉ nhục!”
Ánh mắt Cổ Vân Tiêu vẫn phẳng lặng như làn nước, âm trầm nói: “Lão phu bị sỉ nhục chút thì có là gì đâu, nếu Tổng viện Giám Sát truy cứu lại chuyện kia thật thì...”
Hoàng Phủ Tề hoảng loạn nói: “Chúng ta toang rồi còn gì?”
Cổ Vân Tiêu cười khẩy nói: “Sợ cái gì?”
“Chuyện năm ấy, bát đại gia tộc chúng ta chỉ có tác dụng xúc tác thôi, nguyên nhân chân chính hủy diệt đại lục Chân Võ còn có một cái khác!”
“Một tên Diệp Bắc Minh nhỏ nhoi không nhấc nổi sóng gió gì đâu!”
“Sóng gió càng lớn cậu ta chết càng nhanh!”
Nói xong, Cổ Vân Tiêu xoay người đi vào một căn mật thất.
Ông ta niệm vài câu chú ngữ với một cái bia đá thần bí rồi quỳ rạp xuống.
Advertisement
Im lặng chờ đợi.
Một lát sau.
Tấm bia thần kia tỏa sáng rực rỡ, chiếu ra một hình ảnh.
Ở trong khung hình kia là một ông lão đang ngồi trên một cái ghế đá, Cổ Vân Tiêu chỉ nhìn thoáng qua ông lão đó đã hoảng sợ cúi đầu.
“Đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi...”
Cổ Vân Tiêu cẩn thận kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Ông lão kia lạnh nhạt nói: “Ồ? Diệp Bắc Minh à?”
Cổ Vân Tiêu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tên này mới tới cảnh giới Thần Vương thôi mà đã có sức mạnh giết chết cường giả cảnh giới Vực Vương rồi!”
“Quả thật còn khủng khiếp hơn Diệp Phá Thiên năm xưa nữa!”
Ông lão kia mỉm cười đầy ẩn ý: “Ha ha, ông đã từng gặp Diệp Phá Thiên rồi à? Nói hươu nói vượn!”
“Này...”
Cổ Vân Tiêu sợ hết hồn, nói: “Không ạ... chưa từng gặp, chỉ thông qua ghi chép của gia tộc mà biết đôi chút”.
“Tiểu nhân lỡ lời ạ, mong đại nhân trách phạt!”
“Nhưng mà đại nhân ạ, tên này chỉ mới tới cảnh giới Thần Vương mà giết được cảnh giới Vực Vương chính là nhờ vào một thanh kiếm!”
“Một thanh kiếm sao?”
Nghe đến đây, ông lão kia hứng thú hơn chút.
“Mời đại nhân xem thử!”
Cổ Vân Tiêu lấy ra một miếng thủy tinh màu tím.
Ông ta rót chân nguyên vào đó.
Miếng thủy tinh sáng rực, mô hình kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên.
Một luồng khí tức xa xưa hùng hồn ập tới, ông lão kia hơi sửng sốt: “Thanh kiếm này là...”
Ông lão vô cùng kích động.
Ký hiệu được khắc trên thân kiếm Càn Khôn Trấn Cung cực kỳ tương tự với ký hiệu ông lão kia thấy ở chiến trường Thái Cổ.
"Lẽ nào nó là do Diệp Phá Thiên cầm ra từ đó?"
Ông lão trầm ngâm nói: “Cổ Vân Tiêu, ông có biết cái kết khi lừa gạt tôi là gì không?”
Rầm rầm rầm!
Cổ Vân Tiên điên cuồng dập đầu xuống đất: “Đại nhân, tôi dám dùng tính mạng của người nhà họ Cổ thề!”
“Thề rằng mỗi một câu của mình đều là sự thật, nếu Tổng viện Giám Sát không nhúng tay vào thì bọn tôi đã giết được cái tên chó má Diệp Bắc Minh kia rồi!”
“Nào cần làm phiền đại nhân đâu chứ!”
Ánh mắt ông lão kia chợt lóe, không nói gì.
Một lát sau, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Bên phía Tổng viện Giám Sát lão phu sẽ xử lý!”