Anh nhanh chóng xông vào đại điện nhà họ Diệp!
Mọi người vây quanh, thấy Diệp Bắc Minh quay về, Diệp Thanh Dương đỏ mắt xông lên: "Cháu ơi! Lam Nhi nó..."
Trái tim Diệp Bắc Minh co rút lại, anh rẽ người xông vào.
Người Diệp Thanh Lam đầy máu, đang nằm trên đất!
Sắc mặt Lãnh Nguyệt và Sát Chủ trắng bệch, chân nguyên điên cuồng rót vào người Diệp Thanh Lam!
Nếu không có hai người không ngừng truyền chân khí, Diệp Thanh Lam đã chết rồi!
Advertisement
"Mẹ!"
Diệp Bắc Minh gào lên, chạy tới cạnh Diệp Thanh Lam.
Kim bạc trong tay rơi xuống!
"Đây là ai làm?"
Hoa Côn Luân và Phùng Vũ chạy tới ngoài đại điện nhà họ Diệp thì nghe tiếng gào thét đầy tức giận của Diệp Bắc Minh truyền ra từ bên trong!
Hai người nhanh chóng đi vào đại điện.
Mọi người nhà họ Diệp đều đỏ mắt, nhìn Diệp Thanh Lam nằm dưới đất!
"Chuyện này..."
Đồng tử của Phùng Vũ co lại: "Hoa lão, đây là mẹ của cậu Diệp..."
"Cái gì?"
Hoa Côn Luân biến sắc.
Lần này có chuyện lớn rồi!
Thằng nhóc này có thể đại khai sát giới vì vị hôn thê, mẹ cậu ta bị thương thế này, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì!
"Khụ khụ..."
Diệp Thanh Lam ho khan, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sắc mặt đã tốt hơn chút, bà ấy yếu ớt gọi: "Minh Nhi..."
"Mẹ!"
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ai làm mẹ bị thương?"
Anh quay đầu căm tức nhìn Phùng Vũ và Hoa Côn Luân: "Các người đã hứa với tôi thế nào? Dựa vào địa vị của học viện Giám Sát, ai dám giết các người?"
Phùng Vũ không nói được câu nào.
Hoa Côn Luân an ủi: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng kích động..."
"Đừng mẹ ông!"
Diệp Bắc Minh tức giận mắng to: "Bà mẹ! Đâu phải là mẹ ông bị thương, đương nhiên ông không nóng!"
"Nếu mẹ ông bị thương, ông có thể bảo mình đừng kích động không?"
Khóe miệng Hoa Côn Luân co rút!
Nét mặt cứng lại, không trả lời được!
Thân là trưởng lão của học viện Giám Sát, lại bị mắng không nói được câu nào.
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Lam đang chuyển biến tốt đẹp lại phun ra một ngụm máu tươi: “Phụt!”
Vết thương trên người bà vừa đỡ hơn chút lại lần nữa chuyển biến xấu.
Sức sống giảm xuống chóng mặt.
“Sao lại như vậy?”
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể chữa trị vết thương trên người mẹ ư?
Lãnh Nguyệt lo lắng nói: “Minh Nhi, vừa rồi khi bọn dì sử dụng chân nguyên chữa trị cho Lam Nhi cũng xảy ra tình hình như vậy”.
“Tình hình bà ấy có tốt hơn đôi chút nhưng lại nhanh chóng chuyển biến xấu”.
“Vết thương trên người không thể khôi phục hoàn toàn được!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, đây là vết thương do kiếm ý gây ra!”
“Kiếm ý?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tại sao thế?”