Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 263: Nhà họ Long cổ võ



Hương Đảo.

Đại sảnh nhà họ Lý.

Mấy ông lão, mười mấy thanh niên ngồi ở đây.

Ba anh em nhà họ Lý đứng ở chỗ không xa, nơm nớp lo sợ, cúi đầu người run lên.

Bọn họ vốn đã bị đuổi khỏi nhà họ Lý, bây giờ cũng bị bắt về!

Thi thể của ông cụ Lý nằm dưới đất, cổ bị bẻ gãy.

Sắc mặt dữ tợn, đã chết nhiều giờ.

Lý Gia Hinh vô cùng thê thảm, đôi chân đẹp bị bẻ gãy!

Toàn thân đều là máu tươi!

Bò dưới đất thoi thóp.

Thê thảm không nỡ nhìn!

Mấy trăm người làm của nhà họ Lý đều quỳ ở chỗ không xa, sắc mặt tái nhợt!

Một cô gái xinh đẹp cúi nhìn Lý Gia Hinh: “Rõ ràng một cô gái bình thường, lại có khuôn mặt đẹp như vậy, đúng là đáng ghét chết đi được”.

Đố kỵ!

Tại sao cô ta lại đẹp như vậy?

Một thanh niên cười nói: “Em gái, cô ta rất đẹp, đừng giết chết cô ta”.

“Chốc nữa anh mang về, làm thị nữ cũng rất được”.

Hắn tên là Long Đạo Nhất.

Cô gái đó là em gái của hắn, Long Tiểu Vân.

Hai thành viên nòng cốt của nhà họ Long cổ võ.

Đúng thế.

Nhà họ Long và nhà họ Đường, và nhà họ Hạ cổ võ đều được gọi là thế gia cổ võ.

Nhưng, có sự khác biệt một trời một vực.

Tuy nhà họ Đường và nhà họ Hạ thần bí, nhưng là ở thế giới người bình thường.

Nhà họ Long thì khác.

Họ ở Côn Luân Hư!

Tuy chỉ là gần lối vào Côn Luân Hư.

Cũng đủ khiến người ta tự hào, chẳng phải sao?

Long Tiểu Vân tức giận nói: “Không được, cô ta mà cũng xứng vào Côn Luân Hư làm thị nữ cho anh à?”

“Con điếm này, nó đáng chết!”

Đột nhiên.

Lý Chí Nhân lớn tiếng nói: “Cô gái này, cô nói đúng, Lý Gia Hinh là một con điếm!”

Soạt!

Mọi người nhà họ Long đều nhìn qua.

Khóe miệng Long Đạo Nhất nhếch lên nụ cười băng lạnh: “Tôi cho ông nói chưa?”

Một luồng sát ý ập đến!

“A?”

Lý Chí Nhân sợ đến mồ hôi đổ như mưa.

Thụp!



Quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu, sắp vỡ cả trán!

Ông ta vốn muốn nịnh bợ, không ngờ trực tiếp chuốc họa.

Long Tiểu Vân cười nói: “Anh, người này rất thú vị, chẳng phải sao?”

“Người cùng một gia tộc, ông ta lại nói người khác là con điếm kìa”.

Long Đạo Nhất thích thú gật đầu: “Đúng là rất thú vị”.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Long Tiểu Vân đảo một vòng: “Anh, em bỗng nghĩ ra một trò chơi rất thú vị”.

“Ồ?”

Long Đạo Nhất nhìn cô ta.

Long Tiểu Vân rút ra một con dao găm, ném đến trước người ba anh em nhà họ Lý: “Chơi với các người một trò chơi, ở đây có con dao găm, ba người các ông ai cướp được, sau đó giết hai người còn lại thì có thể được sống”.

Ông cả Lý Chí Nhân kinh hãi: “Cái gì?”

Sắc mặt ông ba giằng co khó xử.

Bỗng nhiên.

Ông hai Lý Tái Hiền nhào đến tóm lấy con dao găm.

Quay đầu đâm một nhát!

Phụt!

Máu tươi điên cuồng phun ra, Lý Chí Nhân ôm chặt cổ họng, phát ra tiếng “ư ư”: “Chú hai… chú… chú giết tôi…”

Lý Tái Hiền tỏ vẻ hung dữ: “Anh cả, xin lỗi!”

“Không phải anh chết, thì là tôi chết!”

“Tôi không thể chết, anh đi chết thì hơn!”

Rồi đạp một cú ra.

Phập!

Lý Chí Nhân ngã xuống đất chết.

Long Tiểu Vân ôm bụng cười lớn: “Khà khà khà, anh, thú vị, thật thú vị”.

“Ha ha ha!”

Những thanh niên khác nhà họ Long cũng phá lên cười.

Bốn ông lão ngồi trên ghế thái sư.

Nhắm mắt dưỡng thần!

Thờ ơ lãnh đạm!

Dường như chỉ là một con kiến chết, không liên quan đến bọn họ!

Long Đạo Nhất thích thú nói: “Đó chính là bản tính con người, em gái, thực ra còn có trò thú vị hơn”.

Long Tiểu Vân hiếu kỳ: “Anh, chơi thế nào?”

Long Đạo Nhất lấy một con dao găm ném ra, đâm xuyên đùi của ông ba Lý Sùng Sơn.

“A!”

Lý Sùng Sơn kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Lý Tái Hiền ngẩn người.

Long Đạo Nhất coi mạng người như cỏ rác: “Hai người các ông còn đợi cái gì, dùng dao găm giết chết đối phương đi”.

“Cuối cùng người nào còn sống, tôi sẽ thả người đó!”

Lý Tái Hiền nhìn Lý Sùng Sơn kêu thảm thiết một cái.

Cầm dao găm xông đến!

Lý Sùng Sơn kêu la thảm thiết không dứt.



Lý Tái Hiền nhìn ông ta: “Chú ba, chú cũng xuống cùng anh cả đi”.

Lý Sùng Sơn tức giận hét một tiếng: “Cút, mày đi chết đi!”

Phụt!

Ông ta dùng lực rút mạnh con dao găm cắm vào đùi ra, lao về phía Lý Tái Hiền.

Lý Tái Hiền lùi lại theo bản năng, Lý Sùng Sơn lại đâm một nhát vào bụng của ông ta.

Sau đó ôm chặt hông của Lý Tái Hiền, lộ phần lưng ra!

“A!”

Đôi mắt của Lý Tái Hiền đầy tia máu, đau đến mức khuôn mặt già co giật.

Ông ta giơ cao con dao găm, điên cuồng đâm vào lưng của Lý Sùng Sơn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu thịt văng tung tóe!

Cả mảng lẫn lộn!

Lý Tái Hiền đâm đến hơn trăm nhát dao.

Sau lưng Lý Sùng Sơn chỉ còn lại xương, không còn đến một miếng thịt.

Long Tiểu Vân cười đến dậm chân: “Khà khà khà, anh, thật thú vị, đúng là thú vị quá”.

Lý Gia Hinh ngẩng đầu một cách khó khăn, nghiến răng nghiến lợi: “Các người… sẽ không được chết tử tế đâu…”

Long Tiểu Vân tỏ vẻ mặt ác độc, chỉ vào Lý Tái Hiền: “Rạch mặt cô ta cho tôi, nếu không, tôi giết ông!”

Lý Tái Hiền giống như phát điên, xông về phía Lý Gia Hinh.

Tóm chặt tóc của cô ta!

Cầm con dao găm rạch bừa bãi lên khuôn mặt của Lý Gia Hinh.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên khuôn mặt của Lý Gia Hinh xuất hiện mấy dấu X.

Hủy dung hoàn toàn!

Lúc này.

Lý Gia Hinh bò dưới đất, lòng như đã chết.

Lý Tái Hiền quỳ ở đó: “Các cậu chủ, cô chủ, có thể thả tôi rồi chứ?”

“Lý Tái Hiền tôi là chỉ là cái rắm, các cô cậu coi như thả rắm đi”.

Long Tiểu Vân kinh ngạc chỉ vào bụng của Lý Tái Hiền: “Bụng của ông còn đang chảy máu kìa”.

Lý Tái Hiền ôm vết thương lắc đầu: “Không sao, không sao”.

Long Tiểu Vân nói: “Thực sự không sao chứ?”

“Hay là, ông khoét mười cái lỗ trên bụng, rồi tôi tha cho ông?”

“Cái gì?”

Lý Tái Hiền ngẩn người.

Khoét mười cái lỗ trên bụng, ông ta còn sống được sao?

Vì mạng sống, ông ta tận tay giết hai anh em của mình!

Bây giờ, vẫn khó thoát khỏi cái chết!

Nghĩ đến đây, Lý Tái Hiền thét một tiếng: “Tao giết mày!”

Rồi xông về phía Long Tiểu Vân!

Phập!