Rất nhiều người tu võ nuốt nước miếng, gian nan thốt ra: “Đã bị đánh bại!”
Hắc Long Vương nhìn xuống Tề Đạo Khung nói: “Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra!”
Tề Đạo Khung cắn răng nói: “Hắc Long Vương, Kiếm Tông và tộc Rồng đen ông chưa xong chuyện đâu!”
“Không giao hả? Vậy ông xuống mồ đi”.
Hắc Long Vương lắc đầu, sát ý rét lạnh ngưng tụ, long trảo nắm chặt.
“Đừng mà...”
Tề Đạo Khung hoảng sợ kêu la, ông ta sợ xanh mặt rồi.
Rồi ông ta quay đầu gào thét với người trong Kiếm Tông: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa cô Hạ ra đây đi!”
“Vâng, thưa lão tổ...”
Người trong Kiếm Tông nào dám trễ nải, vội vàng trở vào đại điện đưa Hạ Nhược Tuyết ra ngoài.
Ngay khi thấy Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Nhược Tuyết!”
“Ơ! Sao lại là cậu ta?”
Đế Khởi La ngơ ngác, vừa rồi mọi người đều bị tộc Rồng đen thu hút nên không chú ý tới Diệp Bắc Minh.
“Khởi La quen người kia à?”
Một người đàn ông trung niên trong Đế tộc kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
Đế Khởi La gật đầu, Đế Khuyết nhanh nhảu nói: “Gia chủ à, người kia là Diệp Bắc Minh của Hoa tộc đó!”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, chăm chú nhìn vào Diệp Bắc Minh, đôi mắt lóe sáng.
“Bắc Minh...”
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết ửng đỏ, chạy vội về phía Diệp Bắc Minh.
Nhưng cô ấy quên mất đầu gối mình đã gãy, vừa định lao ra chạy về phía trước thì ngã sấp.
Diệp Bắc Minh vội vàng thi triển Ảnh Thuấn, chạy lại ôm Hạ Nhược Tuyết: “Là ai làm em bị thương?”
Anh kiểm tra cô ấy một hồi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Rồi anh đút cho cô mấy viên đan dược nhờ vậy tình hình của cô ấy tốt hơn nhiều.
Mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng nhìn vào Ô Cổ: “Chính là ông ta, ông ta cũng là người đánh bác Lam bị thương!”
“Đúng rồi, tình hình bác Lam thế nào rồi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mẹ anh tạm thời không sao”.
“Vậy là tốt rồi”.
Hạ Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Nhưng có người phải trả giá cho chuyện mình làm!”
Anh nhìn chằm chằm vào Ô Cổ.
Một luồng sát ý cuồn cuộn bùng lên sau lưng anh, ma vụ quay cuồng.
Ngay lúc đó.
Diệp Bắc Minh hệt như sát thần bước ra từ sâu bên trong địa ngục.
“Ông dám làm mẹ tôi bị thương, chết đi!”
Anh rít lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.
Rồi anh cầm kiếm chém ngang qua Ô Cô.
Ô Cổ sửng sốt, tức giận thốt lên: “Nhóc con, chỉ là một tên cảnh giới Thần Vương sơ kỳ mà cũng dám ra tay với lão phu à?”
“Đúng là đáng chết!”
Khí tức cảnh giới Vực Chủ bùng nổ ập tới chỗ Diệp Bắc Minh.