Hắc Long Vương cười khẩy nói: “Còn có người muốn đụng vào đồ đệ tôi hả?”
Khí tức cuồng bạo ập tới.
Năm lão già kia khiếp hãi bèn nhanh chóng lùi ra sau.
Lúc này, một giọng nói lạnh như bằng từ sâu bên trong Kiếm Tông truyền tới: “Hắc Long Vương, ông làm vậy liệu có quá đáng quá hay không?”
“Đệ tử của ông là bảo vật vậy Kiếm Tông Thất tử của tôi không phải là bảo vật à?”
“Đây là?”
Sáu vị lão tổ của Kiếm Tông kể cả Tề Đạo Khung đều vui sướng quay đầu lại.
Đám người của Đế tộc cũng sửng sốt nhìn vào sâu trong Kiếm Tông.
Hoa Côn Luân nuốt nước miếng: “Viện trưởng, kia là?”
Vương Bình An đăm chiêu: “Quả nhiên là lão già kia còn chưa chết...”
Advertisement
“Sư phụ! Người... người chưa chết!”
Sáu vị lão tổ của Kiếm Tông bật khóc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một ông lão đạp mây bay tới.
Ông ta đi trên không trung như đi trên đất bằng.
Một luồng áp lực vô hình đè nặng trên đỉnh đầu mọi người.
Mọi người chỉ vừa liếc mắt nhìn ông lão kia thôi mà tựa như bị một thanh kiếm sắc lẹm kề sát yết hầu.
Thế là bọn họ đều hoảng hốt cúi đầu xuống.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Khí tức mạnh quá, ông ta đã vượt qua cảnh giới Vực Chủ đỉnh phong rồi!”
“Sắp đạt tới cảnh giới Giới Vương rồi nhưng tiếc rằng còn chưa đột phá”.
“Cảnh giới Giới Vương!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lay động.
Đến cả anh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập tới.
“Sư phụ, hóa ra người còn chưa chết!”
“Hu hu hu, sư phụ, rốt cuộc người đã đi ra rồi!”
Tề Đạo Khung và Kiếm Tông Lục Tử cùng bước lên, quỳ xuống.
“Lão tổ, là lão tổ Kiếm Thần!”
“Lão tổ còn chưa chết!”
“May quá!”
Cả quảng trường rộ lên, hơn trăm nghìn đệ tử của Kiếm Tông đều quỳ bái.
“Lão tổ Kiếm Thần!”
Vương Bình An khiếp sợ: “Chẳng phải mười nghìn năm trước ông đã chết rồi hay sao?”
“Ông... ông còn chưa chết ư?”
Lão tổ Kiếm Thần bình thản nói: “Mười nghìn năm trước tôi đã gặp ông, ông là Vương Bình An nhỉ?”
“Mười nghìn năm trước, ông vẫn chỉ là một tên đệ tử ký danh bên cạnh Vương Dương Đình”.
“Không ngờ bây giờ đã là viện trưởng của Tổng viện Giám Sát rồi!”
Vương Dương Đình là viện trưởng Tổng viện Giám sát đời đầu.
Thế mà lão tổ Kiếm Thần lại biết người nọ ư?
Trời ơi!
Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ đứng một bên cứng đờ người.
Một luồng áp lực nghẹt thở truyền tới.
Lão tổ Kiếm Thần dời mắt, nhìn vào một người đàn ông trung niên trong đám người: “Đế Giang, dạo này lão già Đế Vô Đạo kia có khỏe không?”
Ôi!