Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2649: Rốt cuộc thiên kiếp đã biến mất.



 Diệp Bắc Minh đang điên cuồng chống lại thiên kiếp, máu nóng trong người sôi trào.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói phấn khởi vang lên bên tai anh: “Đồ nhi!”  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.  

 

Anh thấy vẻ mặt đầy kích động của Hắc Long Vương, trong tay ông ta còn ôm một quả trứng màu vàng.  

 

Xuyên qua vỏ trứng màu vàng, anh có thể mơ hồ thấy được một con rồng bé bỏng đang lượn lờ trong đó.  

  Advertisement

Đó là một quả trứng rồng.  

 

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh thắc mắc bèn hỏi.  

 

Gương mặt nhăn nheo của Hắc Long Vương đỏ bừng, thở gấp nói: “Ha ha ha ha, đồ nhi ơi!”  

 

“Đây là quả trứng rồng mà vợ sư phụ sinh hạ đó, đã ấp hơn chục nghìn năm rồi mà vẫn không có dấu hiệu phá vỏ chui ra!”  

 

“Hôm nay con dẫn thiên kiếp tới lại khiến nó có dấu hiệu phá vỏ đó!”  

 

“Đồ nhi, sư phụ mong cậu giúp việc này, sử dụng sức mạnh từ thiên kiếp để ấp nở tiểu sư muội của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc.  

 

Rồi anh gật đầu đồng ý: “Sư phụ, người muốn con làm thế nào?”  

 

Giọng nói của Hắc Long Vương rất kích động, cảm kích nói: “Đồ nhi, cậu chỉ cần dẫn lực lượng của thiên kiếp vào trứng rồi, còn những thứ khác thì phải xem số mệnh của con gái tôi rồi”.  

 

“Vâng ạ!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Hắc Long Vương vung tay tạo ra một cơn cuồng phong, quả trứng màu vàng chậm rãi bay tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Ầm ầm!  

 

Thiên kiếp giáng xuống nhắm ngay vào quả trứng rồng kia.  

 

“Á... cẩn thận!”, Hắc Long Vương hét lên.  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to, thi triển Ảnh Thuấn bước lên.  

 

Anh ôm quả trứng rồng màu vàng vào ngực, vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.  

 

“Ầm”, thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thoáng hiện tia sấm chớp lóe lên, nó đã đánh lui thiên kiếp kia.  

 

Hắc Long Vương thở phào nhẹ nhõm.  

 

Diệp Bắc Minh ôm trứng rồng, anh còn có thể cảm nhận được nhịp tim liên hồi trong nó.  

 

Anh nhìn xuống nói: “Tháp nhỏ, bảo vệ nó cho chắc!”

“Nhóc con cậu khinh thường bổn tháp hả? Yên tâm đi, cả hai không sao đâu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn.  

 

“Vậy là tốt rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, ôm trứng rồng tiếp tục đối đầu với thiên kiếp.  

 

Từ tia sấm chớp mang tính hủy diệt đều lần lượt bị Diệp Bắc Minh hóa giải, luồng sức mạnh khủng khiếp dũng mãnh chảy vào trong trứng rồng.  

 

Giằng co khoảng chừng một tiếng đồng hồ.  

 

Rốt cuộc thiên kiếp đã biến mất.  

 

“Răng rắc”, trứng rồng đã nứt.  

 

“Gầm gừ...”  

 

Một tiếng rồng ngâm đầy tức giận nhưng non nớt vang lên.  

 

Một con rồng màu vàng chui ra từ cái vỏ trứng.  

Hắc Long Vương mừng rỡ tột độ: “Con ơi, con gái của tôi ra đời rồi!”  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

Hắc Long Vương gầm lên, nhanh chóng vọt tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

 

Ông ta nhẹ nhàng ôm lấy con rồng con màu vàng kia.  

 

 

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, người là tộc Rồng đen, vậy sao con gái của người là rồng vàng thế?”  

 

 

“Người có chắc đây là con gái của người không thế?”