Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 265: Một kiếm giết võ tôn



Giọng điệu ra lệnh vang lên!

Võ tôn sơ kỳ!

Khủng bố hơn võ tông.

Vốn không có trong gia tộc võ đạo bình thường.

Chỉ có ở trong gia tộc cổ võ của Côn Luân Hư.

Diệp Bắc Minh cười dữ tợn một tiếng: “Ông là cái thá gì? Chết đi cho tôi!”

Anh động ý niệm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!”

Ầm!

Trong chớp mắt, nội lực của Diệp Bắc Minh bị rút đi một phần năm.

Chém ra một đường kiếm khí khủng bố!

Phụt!

Mưa máu ngập trời!

Ông lão võ tôn sư kỳ của gia tộc cổ võ lại bị Diệp Bắc Minh giết bằng một đường kiếm!

Ông ta hoàn toàn biến mất.

Để lại một vết kiếm đáng sợ ở vị trí ông lão võ tôn sơ kỳ đứng và lan dài đến bên ngoài đại sảnh!

Bức tường phía sau lưng anh bị chém ra một cái lỗ khủng bố, cả đại sảnh của nhà họ Lý bị chém thủng.

Ánh nắng chiếu vào.

Hai ông lão võ tông hậu kỳ khác cũng bị uy lực của kiếm làm trọng thương.

Bay ra xa!

Kinh mạch toàn thân của hai người đứt hết, nằm dưới đất như con chó chết!

Chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Trời ơi!

Một đường kiếm giết chết võ tôn?

“Mày… mày là ai? Một đường kiếm giết chết võ tôn?”

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Hai ông lão sợ đến toàn thân run lên, trong mắt tràn đầy chấn hãi.

Long Đạo Nhất kinh sợ đến trợn mắt há hốc miệng!

Long Tiểu Vân hoàn toàn sợ đến ngây người!

Quên luôn cả cơn đau và tức giận bị gãy một cánh tay!

Chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận!

Diệp Bắc Minh sải bước lớn đi đến: “Các người là ai mà đến địa bàn của tôi giết người của tôi?”

Long Đạo Nhất vội nói: “Tôi là người của nhà họ Long cổ võ!”

Nhà họ Long cổ võ?

Một luồng sát ý nổi lên trong lòng!

Anh giơ tay chém một đường kiếm qua!

“A!”

Long Đạo Nhất kinh hãi.

Cả người sững sờ!

Quên luôn cả né tránh!



Chủ yếu là vì Diệp Bắc Minh giết võ tôn bằng một đường kiếm, khiến hắn quá mức chấn hãi!

Phụt!

Cái đầu của Long Đạo Nhất bay đi.

“Anh!”

Long Tiểu Vân thét lên.

Hai ông lão đó cũng hít khí lạnh: “Cậu chủ!”

“Mày! Diệp Bắc Minh, chúng tao là người của nhà họ Long cổ võ, mày không nghe thấy hả?”

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại dứt khoát nhanh gọn như vậy!

Hắn là con trai ruột của ông Sáu đó!

Vô cùng có hy vọng trở thành đệ tử của thế lực hàng đầu!

Vậy mà bị chém như vậy?

Long Tiểu Vân gào lên: “Mày đã giết anh trai tao, tao phải diệt cửu…”

Còn chưa nói ra chữ ‘tộc’ trong ‘cửu tộc’.

Anh đã chém một đường kiếm đến!

Phập!

Long Tiểu Vân hóa thành sương máu!

Anh cất giọng thản nhiên: “Tôi giết nhà họ Long cổ võ đấy!”

Soạt!

Anh lại bước ra một bước, chém về phía đám thanh niên nhà họ Long.

Đám thanh niên sợ đến chân mềm nhũn, bị một đường kiếm của Diệp Bắc Minh giết sạch!

Ngoại trừ hai võ tông đỉnh phong bị thương nặng, kinh mạch đứt hết, thì những người khác nhà họ Long đều bị chém sạch!

Hai võ tông đỉnh phong run sợ, không ngờ mình lại có ngày hôm nay.

Không thèm để ý đến hai người.

Diệp Bắc Minh đến trước người Lý Gia Hinh, ôm cô lên.

Lý Gia Hinh vô cùng kích động: “Anh Diệp, cảm.. cảm ơn anh…”

Đầu lệch sang một bên.

Ngất đi.

Diệp Bắc Minh đặt cô ta lên chiếc sập giường ở một bên.

Anh cắm kim châm cầm máu cho cô ta.

Dùng đan dược nghiền nát thành bột thoa lên khuôn mặt của Lý Gia Hinh, sau đó quấn băng lại.

Sau khi làm xong tất cả, Diệp Bắc Minh nhìn hai người nhà họ Long cổ võ: “Các người tìm tôi là muốn lấy lệnh bài huyền thiết này phải không?”

Anh giơ tay.

Lệnh bài huyền thiết xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây là đồ của mẹ anh để lại.

Đồng tử của hai ông lão co mạnh lại!

Cho dù đã tàn phế, kinh mạch đứt hết.

Nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ tham lam không che đậy!

Lệnh bài huyền thiết, không đơn giản.



Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Cho các ông một cơ hội, ai nói tác dụng hoặc lai lịch của lệnh bài huyền thiết trước”.

“Thì người còn lại, chết”.

Một ông lão do dự.

Một ông lão khác vội nói: “Đây là tín vật của thế lực siêu cấp Côn Luân Hư, nếu có nó thì có thể gia nhập tông môn hàng đầu”.

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Ông là người thông minh”.

Anh giơ tay!

Tấn công một quyền về phía ông lão do dự!

Phập!

Sương máu nổ ra, ông lão đó bỏ mạng tại chỗ.

Ông lão may mắn sống được sợ đến tê dại da đầu, trái tim cũng muốn nổ tung.

Nỗi sợ bao trùm toàn thân ông ta, nhìn Diệp Bắc Minh, điên cuồng dập đầu: “Đừng giết tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi!”

Cái đầu đập xuống mặt đất phát ra tiếng phập phập phập.

“Cậu muốn biết điều gì, tôi sẽ nói cho cậu hết!”

“Lệnh bài huyền thiết là tín vật của tông môn hàng đầu Côn Luân Hư, một ngàn năm trở lại đây, tổng cộng phát ra một một trăm chiếc”.

“Giữa các tông môn lớn có quy ước, chỉ cần người nào có lệnh bài huyền thiết, thì người đó có thể lựa chọn gia nhập bất kỳ tông môn nào”.

“Trở thành đệ tử nòng cốt, có thể sử dụng tất cả tài nguyên tu võ!”

“Đã có vật này, tương đương với một bước lên trời!”

“Cậu có thể cầm lệnh bài huyền thiết, trực tiếp trở thành đệ tử của tông môn hàng đầu Côn Luân Hư, nhà họ Long chúng tôi cũng không dám làm gì cậu!”

Diệp Bắc Minh nghe lai lịch của lệnh bài huyền thiết.

Liền hiểu ra!

Mẹ để lại một chiếc lệnh bài huyền thiết, chẳng lẽ là muốn anh gia nhập tông môn của Côn Luân Hư?

Nhưng.

Anh đã có chín mươi chín sư phụ, làm sao có thể gia nhập tông môn khác?

Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì.

Ông lão cắn răng nói tiếp: “Cậu… cậu Diệp, lần này chúng tôi rời khỏi Côn Luân Hư”.

“Là đến lấy một lô dược liệu của nhà họ Long”.

“Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu vị trí giao nhận ngay”.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Ông đang ra điều kiện với tôi?”

Ông lão run lên: “Không dám!”

Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Nhà họ Long ở Côn Luân Hư, còn cần dược liệu của thế giới người bình thường sao?”

Ông lão vội gật đầu: “Đúng thế”.

“Đối với người bình thường, nhà họ Long cổ võ là nhân vật rất lớn, nhưng ở Côn Luân Hư thì chẳng là cái thá gì”.

“Nhà họ Long chỉ có thể thu thập các loại dược liệu ở bên ngoài, sau đó mang về gia tộc luyện đan, nâng cao thực lực tổng thể của gia tộc”.

“Lần này, nhà họ Long có một lô lớn đan dược, tối nay sẽ hộ tống đến Hương Đảo”.

“Tôi biết vị trí giao nhận”.

Diệp Bắc Minh ra lệnh bằng ánh mắt băng lạnh: “Địa chỉ, thời gian, nói hết cho tôi”.

Ông lão mặt xám như tro: “Ba tiếng sau, trên một chiếc tàu ở cảng”.

Còn ba tiếng nữa.

Diệp Bắc Minh cũng không vội.