Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng, Long Tích lấp lóe.
Lực lượng mạnh mẽ xông vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rồi ầm ầm bộc phát ra ngoài!
Bịch!
Hơn mười lão già Vực Vương kia đồng thời bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất!
Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo, giậm chân thật mạnh một cái.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mười mấy cái đầu nổ tung!
Ai ai cũng bị dọa sợ đến suýt nổ tung cả trái tim, loại thực lực khủng bố này quả thực dọa người!
Lạc Chính Hùng hít ngược một hơi khí lạnh: "Hít hà... Tên này... Quá độc ác..."
Lạc phu nhân cũng hơi run rẩy: "Nếu cậu ta còn giết tiếp, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?"
Trong đám người!
Con ngươi Diệp Bắc Minh hiện lên tơ máu, khóe miệng nở rộ nụ cười của Tử thần!
"Nổ!"
"Nổ! Nổ!"
"Nổ cho tôi! Nổ! Tiếp tục nổ!"
Sương máu bay đầy trời, chẳng ai có thể ngăn cản được một kiếm của anh!
Nửa tiếng sau, mấy trăm ngàn người thương vong quá nửa!
"Trời xanh ơi!"
"Là ai đã mở ra cánh cửa địa ngục, thả vị Sát Thần này ra vậy?"
"Sát Thần, anh ta thật sự là Sát Thần..."
Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!
Bên ngoài trận pháp, đôi mắt Lưu Chính Võ đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Này... Chuyện này sao có thể!"
"Tên này là quái vật gì vậy?"
Tay chân Lục Huyền Dương không tự chủ được mà run lẩy bẩy: "Mình đang nằm mơ sao? Tên này có thể một mình giết mấy trăm ngàn người?"
"Cậu ta sẽ không chết vì kiệt sức sao?"
Trung tâm trận pháp quả thực chẳng khác gì địa ngục Tu La, sương máu bay đầy trời!
Bọn họ sớm đã nhìn không rõ tình huống bên trong, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Một tiếng sau, thế giới yên tĩnh lại!
Lưu Chính Võ nuốt nước miếng: "Diệp Bắc Minh chết rồi ư?"
Lục Huyền Dương run giọng đáp: "Cậu ta hẳn đã kiệt sức mà chết rồi chứ?"
Ba lão già còn lại cùng nhau gật đầu: "Chết rồi, chắc chắn đã chết!"
"Nếu vẫn còn chưa chết, vậy thật đúng là quái..."
Chưa kịp nói hết câu này, Lục Huyền Dương chợt run tay chỉ vào chỗ sâu trong đám sương mù màu đỏ.
Chỉ thấy một thanh niên đẫm máu cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm trong tay bước ra, chính là Diệp Bắc Minh!
"Là cậu ta!"
Thân thể Lưu Chính Võ run lên.
"Mẹ kiếp...", Lục Huyền Dương mắng một câu nghẹn ngào.
Lạc Chính Hùng chật vật nuốt nước bọt: "Cậu ta giết mấy trăm ngàn người?"
Lạc phu nhân tái mặt gật đầu, nhìn chằm chằm bóng người nhuốm máu kia: "Thoạt nhìn đúng vậy!"