Sau khi bước vào trong viện, ông ta kinh ngạc trừng mắt.
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư.
Bên cạnh Diệp Bắc Minh là một ông lão gầy còm trông như người hầu đang cung kính cúi người.
“Đại... đại nhân... ngài...”
“Ngài làm sao vậy?”
Vương Bình An nghẹn họng đứng nhìn.
Advertisement
Yến Bách Lý trầm giọng nói: “To gan, trước mặt cậu Diệp thì không có đại nhân gì hết!”
“Từ nay trở đi, Tổng viện Giám Sát tùy cậu Diệp quyết định!”
Vương Bình An không thể tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Cậu Diệp?”
Ông ta hơi do dự nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.
Yên Bách Lý đưa tay lên áp chế ông ta.
Advertisement
Tiếng nổ rung trời vang vọng, chân Vương Bình An khuỵnh xuống, đầu gối dán chặt vào mặt đất.
“Lời bổn tọa nói ông nghe không hiểu à?”
“Vâng, vâng, vâng ạ, tuân lệnh!”
Vương Bình An điên cuồng dập đầu, lòng thầm kinh hãi.
...
Cùng lúc đó, Thánh Tộc.
Lạc Chính Hùng dẫn theo Lạc Khuynh Thành trở về Thánh Tộc rồi tìm người kiểm tra tình trạng của cô ấy.
Kiểm tra thấy Lạc Khuynh Thành chỉ hôn mê, khí huyết thiếu hụt.
Chỉ cần chăm sóc tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe lại, nghe vậy khiến Lạc Chính Hùng thầm thở phào.
Lạc phu nhân đứng một bên trầm tư nói: “Gia chủ, tên Diệp Bắc Minh kia là người của Ma tộc thật à?”
“Xem ra lời đồn hai mươi tư năm trước về chuyện một cô gái Hoa tộc đã sinh ra một đứa bé với Thiên Ma tộc là thật rồi!”
“Vậy có lẽ đứa bé đó biết đâu là Diệp...”
“Phu nhân!”
Lạc Chính Hùng cắt ngang lời Lạc phu nhân.
Ánh mắt ông ta trầm xuống: “Thiên Ma tộc là đối thủ một mất một còn với Thánh Vực, nếu chuyện này truyền ra ngoài!”
“Đứa con rể mà lão phu chọn sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Nhưng mà...”
Lạc phu nhân nhướng mày: “Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng lọt ra ngoài mà thôi!”
“Ai đó?”
Lạc Chính Hùng quát to.
Vút!
Ông ta mau chóng bước ra ngoài cửa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Không một bóng người.
Lạc Chính Hùng bình tĩnh đóng cửa phòng rồi lắc đầu nói: “Không thấy ai hết!”
Lạc Phu Nhân thở phào một hơi.
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng lên làm chấn động cả nhà họ Lạc của Thánh Tộc.
Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy tới quỳ xuống nói: “Cửa truyền tống có phản ứng ạ!”
“Cái gì? Đi mau!”
Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân liếc nhìn nhau rồi cùng đi vào nơi sâu nhất Thánh Tộc.
Một lát sau, người nhà họ Lạc tụ tập trước một cánh cửa truyền tống cũ xưa.
Ánh mắt của mọi người dán chặt vào cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ kia.
Vút!