Lão già đó đành tối sầm mặt chạy về.
Mặt mày Hàn Tông âm trầm đến đáng sợ: “Hàn Khâu, ông làm ăn kiểu gì thế?”
“Chỉ là hai con kiến hôi mà tên vô dụng nhà ông cũng không bắt được à?”
Hàn Khâu cúi đầu, đôi mắt già nua đỏ rực như nhỏ máu: “Cậu chủ, là do lão nô vô dụng ạ!”
“Lão nô thề rằng, cho dù là tới tận chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết chết hai chị em đó!”
Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Cậu Hàn à, hai người này chắc chắn sẽ đến tìm Diệp Bắc Minh!”
Ánh mắt Hàn Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh!”
“Cậu ta ở chốn nào?”
Lạc Thạch Lăng mỉm cười nịnh nọt: “Cậu Hàn à, bây giờ chắc là cậu ta đang ở Tổng viện Giám Sát!”
Hàn Tông ra lệnh: “Hàn Khâu, đến Tổng viện Giám Sát!”
Advertisement
“Giết hai chị em đó rồi cầm đầu của Diệp Bắc Minh về đây cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hàn Khâu hỏi vị trí của Tổng viện Giám Sát rồi xoay người rời đi.
Lạc Thạch Lăng nhìn thoáng qua Hàn Khâu, hơi lo lắng hỏi: “Cậu Hàn, cậu định cho một mình lão ta đi sao?”
“Cậu không đi à?”
Hàn Tông khinh thường nói: “Chỉ là giết mấy con kiến mà còn cần tôi tự đi à?”
“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”
Rồi quay đầu nhìn những kẻ khác: “Việc săn rồng bắt đầu!”
Đám nam thanh nữ tú đó liếm môi: “Trò hay bắt đầu rồi!”
...
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi chỗ sâu Tổng viện Giám Sát.
Vương Bình An đi theo đằng sau như một tên lâu la tiểu tốt.
“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
Phùng Vũ toát mồ hôi chạy tới: “Người thanh niên chúng ta gặp ở Long Đảo lần trước dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần tới cầu cứu ạ”.
“Họ còn nói muốn tìm cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh biến sắc, Thánh Tộc ư?
Lẽ nào là đại sư tỷ và bát sư tỷ?
Anh tóm lấy áo Phùng Vũ: “Có chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ bị làm sao hả?”
Phùng Vũ sợ xanh mặt, ông ta chưa từng thấy Diệp Bắc Minh lại nôn nóng như vậy: “Cậu Diệp... Bọn họ đang ở ngay cửa học viện ạ...”
“Chết tiệt!”
Diệp Bắc Minh buông Phùng Vũ ra rồi chạy vọt tới cửa Tổng viện Giám Sát.
Đúng lúc anh thấy hai người Lục Tuyết Kỳ và Lục Vô Tà, còn cả Lạc Khuynh Thành đầy ma khí đang nằm trên mặt đất.
“Chị, chị đừng chết mà!”
"Cậu ta là em trai của đại sư tỷ ư? Chẳng trách lần trước đã giúp mình".
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh liếc mắt là nhận ra Lạc Khuynh Thành đang bị thương rất nặng.
“Đại sư tỷ!”
Ảnh Thuấn!
Nháy mắt anh đã xuất hiện trước mặt ba người họ, ngồi xổm xuống điều trị cho Lạc Khuynh Thành.
“Bát sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Chẳng phải mọi người đã quay về Thánh Tộc rồi à? Sao đại sư tỷ lại bị thương nặng đến thế?”
Giọng Diệp Bắc Minh trầm khàn, tràn ngập sự giận dữ vô tận.
Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ đỏ bừng, nước mắt như sắp trào ra, cái mũi chua xót nói: “Bỗng nhiên người của Thánh Vực tới, giết chết bố của đại sư tỷ!”
“Lạc phu nhân báo thù cho chồng mình nhưng lại bị một người thanh niên tên Hàn Tông sát hại!”
“Đại sư tỷ trơ mắt nhìn bố mẹ mình chết thảm nên nhất niệm thành ma...”
"Cậu dám làm điều đó sao?"
Đôi mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chính là lão ta, chính lão ta đã đánh chị tôi bị thương!”
Diệp Bắc Minh giẫm nát đùi Hàn Khâu: “Ông nói tôi nghe thử hậu quả khi đắc tội nhà họ Hàn là gì?”
“Á!”
Hàn Khâu la hét như heo chọc tiết, đôi mắt lão ta chứa đầy sự cay độc: “Đồ súc sinh, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy hả?”
“Tôi muốn giết cậu...”