“Mày nói gì?”
Đám nam thanh nữ tú của Thánh Vực sửng sốt.
“Miệng to thật đấy, tao muốn xem thử mày giết bọn tao kiểu gì!”
“Chỉ là con kiến thôi mà, mày tưởng mày là...”
Một nam một nữ cười khẩy.
Diệp Bắc Minh siết chặt tay, vung kiếm chém vào hai người kia.
Gầm gừ!
Một con Huyết Long lao tới chỗ hai người họ, đến cả cơ hội phản ứng bọn họ còn không có, nháy mắt đã tiêu đời.
“Mẹ ơi!”
Đám còn lại thảng thốt, kinh hãi lùi về sau vài bước: “Mày là ai?”
Advertisement
Chỉ có Hàn Tông trầm xuống nói: “Diệp Bắc Minh, mày là Diệp Bắc Minh hả?”
Diệp Bắc Minh lười trả lời, anh chỉ bước ra.
Thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt anh đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tông, tung cước nhắm thẳng vào đan điền của gã.
Động tác của anh rất lưu loát.
“Răng rắc”, một miếng ngọc bội trên người Hàn Tông vỡ nát.
Gã phun máu tươi, bay ra ngoài như diều đứt dây.
“Chết tiệt!”
Con ngươi Hàn Tông co rút lại, sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc.
Lực lượng thật đáng sợ.
Gã lấy ra một thế thân phù từ trong ngực.
Nếu không nhờ nó thì gã đã bị Diệp Bắc Minh đá một cú vỡ đan điền rồi.
Khi ấy gã sẽ trở thành kẻ tàn phế.
“Mày... Hàn Khâu đâu rồi?”
Hàn Tông nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thờ ơ đáp: “Ý mày là lão vô dụng kia à? Lão ta bị tao giết rồi”.
“Mày nói gì?”
Hàn Tông hoảng sợ hít thật sâu: “Không thể nào, thực lực của Hàn Khâu ở cảnh giới Giới Vương, mày không thể nào giết Hàn Khâu được!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy.
Anh lao tới như thần chết.
Hàn Tông hoảng hốt điên cuồng la hét: “Ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại cho tôi!”
Gã biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của anh.
Lão già mặt vuông kia di chuyển, thoáng chốc đã đứng che ngay trước người Hàn Tông: “Oắt con, dám đánh người ngay trước mặt lão phu à?”
“Thật chán sống!”
Lão già đó nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn người chết, rồi tung chưởng về phía anh.
Ngay khi Diệp Bắc Minh sắp bị một chưởng đó đánh chết.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên đỡ đòn.
Phụt!
Cánh tay lão già mặt vuông kia nổ tung.
“Mày!”
Lão già mặt vuông kêu la đau đớn, đồng tử co rút: “Làm thế nào mà...”