Diệp Thanh Lam sửng sốt, đi tới bên cạnh Diệp Bắc Minh hỏi: “Minh Nhi, con giỏi thật đó!”
“Cô gái này mẹ thích, nếu được thì mẹ cũng không ngại bên cạnh con có nhiều phụ nữ đâu”.
Diệp Bắc Minh nhức đầu nói: “Mẹ, mẹ không ngại nhưng con ngại!”
“Vả lại...”
Sát ý trên mặt ngưng tụ, nhìn về Thẩm Thiên Quân như con chó chết kia: “Kẻ làm hại mình còn chưa chết thì nào có tâm trạng suy nghĩ này nọ!”
Anh bước ra, thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt Thẩm Thiên Quân.
Anh tặng hắn ta một cú tát trời giáng.
Advertisement
Chát!
Thẩm Thiên Quân lại bay ra như chó chết.
Hắn ta vừa mới đứng dậy thì bàn tay thứ hai đã ập tới.
Một cảm giác uất ức ụp về.
Thẩm Thiên Quân quát lên như con chó điên: “Diệp Bắc Minh, cậu có dám đợi tôi khôi phục rồi đối chiến công bằng không?”
Advertisement
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đối chiến công bằng à?”
“Mắc gì tôi phải đối chiến công bằng với anh?”
“Anh hơn tôi mười cảnh giới lớn, mà còn bảo tôi chiến đấu công bằng với anh à?”
“Anh câm mẹ mồm đi! Tôi đây chỉ muốn hành hạ anh đến chết thôi!”
Diệp Bắc Minh tóm lấy long mạch trên người Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống.
“Á...”, Thẩm Thiên Quân không thể chịu đựng được sự đau đớn ấy, hắn ta hét lên từng tiếng la thảm thiết.
Diệp Bắc Minh hét to: “Vừa rồi khi xuống tay với mẹ tôi, chẳng phải anh bình tĩnh lắm à?”
“Thế nào? Sao không bình tĩnh tiếp đi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh vô cùng: “Trong cơ thể anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”
“Tôi sẽ rút từng cái từng cái một ra, từ từ tận hưởng đi!”
Thẩm Thiên Quân run rẩy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”
Đây mới là con đầu tiên thôi mà hắn ta đã đau đớn thế rồi.
Nếu hai mươi mấy long mạch bị tước ra khỏi cơ thể vậy chẳng phải hắn ta sẽ chết vì đau sao?
“Đừng mà...”
Giọng Thẩm Thiên Quân run rẩy.
Năm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt lấy long mạch thứ hai.
Xoạt xoạt!
Máu tươi bắn ra.
“Á!”
Thẩm Thiên Quân tru tréo như sói tru.
Xẹt!
Con thứ ba!
Xẹt!
Con thứ tư!
“Đừng mà, giết tôi đi! Cậu giết tôi đi!”
Thẩm Thiên Quân giãy dụa kịch liệt vì đau đớn.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, tròng mắt như sắp nứt ra.
Diệp Bắc Minh trông hệt như thần chết bóp cổ Thẩm Thiên Quân: “Đừng vội! Từ từ sẽ tới thôi, anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”
Anh ta đưa tay tới.
“Cậu...”
Thẩm Thiên Quân sợ hãi.
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Đồ khốn nạn kia, mau buông đồ đệ tôi ra!”
Ngay sau đó.
Một luồng sát ý hung tàn ập tới, một bóng người già nua xuất hiện, tung chưởng về phía Diệp Bắc Minh.
Ông lão áo đen nhanh chóng ra tay đỡ đòn cho anh.
Ầm!
Hai chưởng va vào nhau, một người tóm lấy Diệp Bắc Minh, một người tóm lấy Thẩm Thiên Quân.
Cả hai đều lùi về phía sau.