Anh hít sâu rồi nói: “Mẹ, trận chiến này con phải đánh!”
“Cái gì?”
Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều trừng to mắt.
Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn quỷ.
“Cậu đồng ý rồi sao?”
Đến cả Thẩm Thiên Quân cũng phải ngẩn ngơ, bởi vì hắn ta cũng cảm thấy Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý.
Advertisement
Ai nào biết được chứ.
Thế mà tên nhãi này đồng ý ứng chiến rồi?
Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “Nhóc à, cậu làm gì thế?”
“Tinh huyết của cậu đã cạn sạch, bổn tháp không thể giúp cậu được nữa!”
“Cho dù cậu thiêu đốt sinh mệnh thì tỷ lệ thắng hắn ta cũng rất thấp!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tháp nhỏ, tôi có lý do không thể không đồng ý!”
Thứ nhất, mẹ anh suýt nữa đã chết dưới tay Thẩm Thiên Quân.
Thù này không thể không báo.
Thứ hai, trước mặt hàng trăm nghìn người, Thẩm Thiên Quân đã đưa ra lời khiêu chiến.
Nếu anh không đồng ý, sơ tâm võ đạo sẽ bị tổn thương.
Đời này sẽ khó lòng tiến tới cảnh giới xa hơn.
Thứ ba, long mạch còn ở trên người hắn ta.
Một khi Thẩm Thiên Quân rời đi, long mạch của thế giới Chân Võ phải làm sao đây?
Cho dù là lý do gì đi chăng nữa.
Trận chiến này anh cũng phải chiến.
Diệp Bắc Minh đi thẳng đến võ đài của Tổng viện Giám Sát rồi bước lên đài: “Thẩm Thiên Quân, lên đây đánh nào!”
Thẩm Thiên Quân nhếch miệng cười khẩy: “Đồ chó, là tự cậu dấn thân vào chỗ chết đó!”
“Tôi thật không ngờ đó, ha ha ha ha... cậu đồng ý rồi?”
Hạ Bội Cúc khàn giọng nói: “Thiên Quân, chỉ cần cậu giết chết cậu ta, tôi sẽ gả con gái mình cho cậu!”
“Hạ tiền bối nói thật ư?”
Mắt Thẩm Thiên Quân sáng ngời.
Con gái của Hạ Bội Cúc được xưng là một trong mười tuyệt sắc giai nhân nhất Thánh Vực, nổi danh ngang với thánh nữ của Thánh Tông.
Giết Diệp Bắc Minh rồi ôm mỹ nhân về nhà, vừa nghĩ đã thấy sướng người rồi.
Hạ Bội Cúc trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!”
“Được!”
Thẩm Thiên Quân vô cùng kích động, quay người bước lên võ đài.
Hắn ta không chút do dự, ngưng tụ chân nguyên lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như sao xẹt.
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không hề có ý ra tay.
Một tiếng nổ rung trời vang lên không chút chần chừ.
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.
Mười vị sư tỷ hét lên: “Tiểu sư đệ!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
“Anh Diệp!”
“Chủ nhân!”
Phía dưới võ đài truyền tới nhiều tiếng la hốt hoảng.
“Ha ha ha! Không chịu nổi một đòn!”
Thẩm Thiên Quân chế nhạo nói: “Chỉ có thế? Đồ chó này, cậu chỉ có thực lực vậy thôi à?”
Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy, lau khô vết máu trên khóe miệng: “Tới đây đi!”
“Cậu muốn chết thì để tôi cho cậu toại nguyện!”