Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2842: Mọi người giận mà không dám nói gì!



Đợi chương mới up lên đã bạn nhé. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc  Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để tán gẫu nha ! Lịch up Chương mới: 

Trong lúc chờ chương mới bạn có thể đọc thể loại truyện tranhTru

Ma long gào thét, bay lượn xung quanh anh!  

 

“Đây…”  

 

Cảnh này khiến mọi người nghẹt thở, như có một đôi tay vô hình bấu vào cổ họng mình!  

 

“Hắn ta chém Lục lão quái à?”  

 

“Ta không nhìn nhầm chứ! Không phải hắn ta đã tự bạo long mạch rồi à?”  

 

“Sao hắn ta còn sức chiến đấu kinh khủng như thế?”  

 

Mấy lão già cảnh giới Chân Linh thấy sống lưng lạnh toát.  

 

Họ nhìn Diệp Bắc Minh đang được ma long quấn quanh, trong mắt toàn là sợ hãi!  

 

Mí mắt Lâm Bách Hùng co giật, suýt chút nữa lão ta đã cắn phải lưỡi!  

 

Tần Hồng Bân sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi đó, rốt cuộc là quái vật gì!”  

 

Ánh mắt Diệp Nguyệt Thiền đã hoàn toàn thay đổi: “Ban đầu tôi cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là mấy chục long mạch kia!”  

 

“Sau đó lại cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là thanh kiếm kia!”  

 

“Hôm nay, chẳng lẽ lá bài tẩy của cậu ấy là con ma long đó à?”  

 

“Không đúng!”  

 

Diệp Nguyệt Thiền quả quyết lắc đầu: “Lá bài tẩy của cậu ấy tuyệt đối không phải những thứ đó!”

Ánh mắt cô ta chuyển sang lão tổ nhà họ Diệp: “Lão tổ, người thấy rốt cuộc lá bài tẩy của anh ta là gì?”  

 

Lão tổ nhà họ Diệp, Diệp Thương Thiên lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.  

 

Chân mày lão ta nhíu chặt lại, không nói một lời!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên: “Các người, còn ai muốn cướp với tôi nữa?”  

 

Mọi người giận mà không dám nói gì!  

 

Mọi người đều cúi đầu nhìn đường kẻ trên đất, không ai dám bước qua nó.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, tiện tay túm lấy thanh kiếm bằng đồng xanh: “Sư phụ, thần hồn của người có ở trong đó không?”  

 

Giây tiếp theo.  

 

Từ trong thanh kiếm đồng xanh truyền ra một giọng nói chỉ có Diệp Bắc Minh nghe được: “Minh Nhi, sư phụ ở trong này!”  

 

Nghe thấy giọng nói của Kiếm Chủ Bất Diệt, Diệp Bắc Minh rất kích động: “Bất diệt sư phụ, thần hồn của các sư phụ đều ở trong đó sao?”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Chúng ta rất may mắn, ngôi miếu thần này rất đặc biệt!”  

 

“Sau khi chúng ta chết, theo lý mà nói, thần hồn sẽ tiêu tán rất nhanh!”  

 

“Nhưng trong miếu thần có một sức mạnh cường đại, hút thần hồn của chúng ta vào!”  

 

“Chúng ta tìm được những bảo vật này, ký gửi thần hồn vào chúng!”  

 

“Có lẽ thần hồn của những sư huynh đệ khác cũng ở trong các bảo vật này. Minh Nhi, hãy mang những bảo vật này đi hết đi!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được ạ!”  

 

Anh túm lấy một đan đỉnh màu đen.  

 

Giọng của Đan Đế Bất Hủ truyền tới: “Thằng nhóc kia, đừng quấy rầy thầy mày ngủ!”  

 

“Haha, được ạ!”  

Diệp Bắc Minh cười to.  

 

Anh thu đan đỉnh vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Tốc độ của anh rất nhanh, thu hết phần lớn bảo vật vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Gần như mỗi món bảo vật đều có thần hồn của một sư phụ kí gửi!