Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh cầm ma tỷ, xoay người nhìn xuống dưới đài.
Đôi mắt anh đen láy, ánh mắt trông hệt như của thần chết.
Anh thốt ra một giọng không chút cảm xúc: “Ma Đế giáng trấn, chúng sinh phục tùng, quỳ xuống!”
“Ma tỷ kìa, nó lại ở trong thần miếu này sao!”
Phương Vô Đạo chợt hiểu: “Chẳng trách ở trận đại chiến ấy lại có nhiều người tới đây, hóa ra là vì thế!”
“Bảo vật tối thượng của Ma giới, ma tỷ!”
Ầm!
Ma tỷ run kịch liệt, chín con ma long gào thét.
Ngay sau đó.
Từ trong ma tỷ truyền tới một giọng nói hoài cũ: “Ma tỷ xuất hiện, sứ mệnh của thần miếu đã hoàn thành!”
Tiếng răng rắc vỡ nát vang lên khắp bốn phía.
Mọi người khiếp hãi phát hiện, trên vách tường cung điện đá xuất hiện vết nứt.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên đỉnh cung điện đá, từng hòn đá rơi xuống chóng mặt nhanh như sao xẹt, nháy mắt hàng chục người tu võ đã bị đè nát.
Tần Hồng Bân không hề do dự chạy nhanh ra ngoài cung điện bằng đá kia: “Nguy rồi, cung điện bằng đá sắp sụp rồi, đi mau!”
“Mẹ kiếp, bảo bối gì cũng không có mà còn phải chôn thây ở đây hả?”
“Khốn thật! Lảm nhảm gì nữa, chạy mau đi!”
Vô số người tu võ ào ào chạy ra ngoài cung điện đá như phát điên.
Trên đài cao, Diệp Bắc Minh vẫn đứng đó mặc cho đá đang rơi xuống bên cạnh.
Nhan Như Ngọc kêu to: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đứng đó làm gì nữa!”
“Thần miếu sắp sụp rồi, mau chạy!”
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Cô ta cắn răng, giẫm chân bay tới đài cao.
Nữ hoàng Tu La bước tới ngăn cản cô ta, giữ chặt bả vai rồi nói: “Cậu ta không sao đâu, các người đi theo tôi!”
Nháy mắt ba người Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La biến mất.
“Diệp Bắc Minh, lão tổ cứu cậu ta một mạng với!”
Diệp Nguyệt Thiền hơi lo âu.
Diệp Thương Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh trên đài cao: “Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn!”
“Tất cả người của nhà họ Diệp Thái Cổ nghe lệnh, nhanh chóng rời khỏi thần miếu!”
Lão ta tóm cổ tay Diệp Nguyệt Thiền rồi lao nhanh tới cửa cung điện đá.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều chạy ra khỏi thần miếu, bọn họ quay đầu lại nhìn, tất cả đều sững sờ.
Cả thần miếu đổ sụp, hoàn toàn biến mất.
Ngay ở đó chỉ còn lại một cái lốc xoáy đen ngòm đáng sợ.
Nó trông như một cái động màu đen không đáy, nuốt chửng hết mọi thứ.
Mắt Phương Vô Đạo đỏ ngầu: “Chết tiệt! Thương vong giờ rất nghiêm trọng!”
Mười bốn cao thủ cảnh giới Siêu Phàm đã chết mất mười hai người giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Thương vong quá nghiêm trọng.
Phương Cửu Lê lắc đầu nói: “May là chúng ta đã lấy được thanh kiếm này!”
Họ nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Có thanh kiếm này, nhà họ Phương chúng ta còn lo gì nữa!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!