Sơn Quỷ bà bà sợ hãi lùi về sau, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hầu Tử: “Đồ oắt con, lão đây thề phải để mày sống không bằng chết!”
Hầu Tử khinh thường đáp lại: “Không dám lên thì ngậm mẹ miệng lại đi!”
Ánh mắt anh ta kiên định, đứng lên quay đầu quát khẽ: “Mọi người đi trước đi!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Hầu Tử, cháu định làm gì đó?”
Hầu Tử cười sảng khoái đáp: “Dì Diệp, nếu hy sinh một mình cháu đổi lại tất cả mọi người đều sống!”
“Cháu thấy trao đổi đó rất đáng giá!”
“Hầu Tử!”
Mọi người rung động, ánh mắt đầy chua xót.
Hầu Tử định dùng tính mạng bản thân để bảo vệ bọn họ.
“Đi mau!”
Advertisement
Hầu Tử gầm lên.
Mười vị sư tỷ nhìn thoáng qua anh rồi đỡ Diệp Thanh Lam tháo chạy.
“Đuổi theo!”
Lão già mặc đạo bào quát lớn.
Hầu Tử bước tới, lấy ra thêm mười viên Lôi Bạo Châu nữa: “Tôi cho ông đuổi cái đếch!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lôi Bạo Châu nổ tung, hàng chục người tu võ bỏ mạng.
Lão già mặc đạo bào tức hộc máu: “Ranh con, mày không sợ chết thật à!”
“Chặn chúng tao lại để làm gì? Chỉ cần bây giờ mày đầu hàng, lão phu sẽ lấy sơ tâm võ đạo thề không giết mày!”
“Hơn nữa còn sẽ cho mày gia nhập Thiên Võ Tông trở thành đệ tử của lão phu!”
Hầu Tử mỉm cười đáp lại: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng làm sư phụ của tao à?”
“Mày chán sống rồi!”
Lão già mặc đạo bào tức điên xông lên.
Hầu Tử lấy Lôi Bạo Châu ra nổ tung bọn họ.
Lão già mặc đạo bào phun ra một ngụm máu tươi màu đen, xương sườn nứt gãy, máu tươi đầm đìa.
Sơn Quỷ bà bà dữ tợn hét: “Giết! Giết thằng oắt con kia, kẻ nào giết được thưởng mười viên đan dược cấp đế chín đường đan văn!”
“Cái gì!”
Mắt đệ tử Quỷ Sát Môn đỏ bừng.
Hàng trăm người liều chết xung phong lên hiến máu.
Hầu Tử cười điên loạn: “Tới đúng lúc lắm, Lôi Bạo Châu!”
“Nổ cho tôi! Nổ! Nổ!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Hơn trăm viên Lôi Bạo Châu nổ tung, tất cả những người tu võ xông lên đều hy sinh anh dũng.
Ngay khi viên Lôi Bạo Châu cuối cùng nổ tung, sát ý trong Sơn Quỷ bà bà và lão già mặc đạo bào dâng trào: “Oắt con, mày còn Lôi Bạo Châu nữa không?”
“Lão đây thề phải xé nát máu thịt của mày, nghiền nát xương cốt của mày thành tro tàn!”
“Bố mẹ của mày, người thân, bạn bè, tao phải tra tấn chọn chúng tới chết!”
“Kết cục khi đắc tội bọn tao chính là thế đó!”
Hai người họ bước tới như thần chết.
Hầu Tử mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Người anh em à, tôi hết sức rồi, tôi đã không hề sợ hãi!”
“Tôi đi theo anh đây!”
Vừa dứt lời, anh ta xoay người nhảy xuống vách núi.
“Mẹ kiếp!”