“Kết cục của chúng ta là gì không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Người vừa nói chuyện chính là môn chủ của Quỷ Sát Môn.
Vừa dứt lời, cả phòng họp yên lặng như tờ.
Một lát sau.
Sơn Quỷ bà bà cắn răng: “Không ngờ ả tiện nhân nhà họ Diệp kia còn chạy được, chết thật!”
“Nếu không nhờ người anh em kết nghĩa của thằng oắt Diệp Bắc Minh kia nhảy vực cản lão!”
“Thì cái đầu của Diệp Thanh Lam và đám đĩ kia đã bị lão chặt hết rồi!”
Bỗng nhiên.
Ầm!
Tiếng nổ rung trời lệch đất truyền tới, cả phòng chấn động.
Advertisement
Như đã xảy ra động đất.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Hàng trăm người đồng loạt đứng dậy, căn phòng tối đen bỗng sáng rực.
Trong căn phòng ấy đều là những ông lão bà lão gầy trơ xương: “Chuyện gì thế?”
Rầm!
Cửa phòng bị người ta đánh bay, một người đàn ông trung niên hoảng sợ chạy vào: “Môn chủ, ở ngoài kia có một người đang xông vào đây...”
“Cái gì?”
Môn chủ Quỷ Sát môn sửng sốt, khó tin hỏi: “Một người? Đang xông vào Quỷ Sát Môn chúng ta ư?”
Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Ai gan to vậy hả, chán sống rồi à?”
“Đi, chúng ta lại đó xem thử!”
Hàng trăm người kéo nhau đi ra khỏi cửa phòng.
Vừa mới bước ra được khoảng hai bước.
Tất cả mọi người đều dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cửa vào phòng họp.
Ở nơi ấy có một bóng người khuất sáng đang đứng đó.
Môn chủ Quỷ Sát Môn nhướng mày: “Ai đó?”
Vút!
Một tia kiếm khí lao tới, môn chủ Quỷ Sát Môn còn chưa kịp hoàn hồn.
Tia kiếm khí kia bay ngang qua cổ ông ta, nháy mắt đầu đã tiếp đất.
“Ối! Môn chủ!”
Mọi người kinh hãi, khiếp sợ nhìn cửa vào phòng họp.
Ngay sau đó.
Bóng người kia từ từ đi vào phong, ngọn đèn mờ ảo chiếu rọi gương mặt người nọ.
“Diệp Bắc Minh?”
“Chưa chết hả?”
Người của Quỷ Sát Môn trừng mắt, hoảng sợ lùi ra sau như thấy quỷ.
Diệp Bắc Minh hỏi một câu: “Ai là Sơn Quỷ bà bà?”
“Này...”
Mọi người sửng sốt, vô thức nhìn sang Sơn Quỷ bà bà.
Diệp Bắc Minh nhìn sang bà ta rồi chạy tới.
Anh vung kiếm chém ra.
Sơn Quỷ bà bà còn chả có tư cách đỡ đòn, bà ta cảm thấy bụng đau đớn, nửa người dưới đã biến đâu mất tăm.
“Á...”