Không trung truyền đến giọng nói của Phương Vô Đạo: "Nguyên Nhi, cháu triệu hoán hai người này làm gì?"
Phương Nguyên mỉm cười: "Lão tổ, cháu bảo bọn họ đi giẫm chết một con kiến!"
Hắn ta không để chuyện này ở trong lòng, cho nên không hề nhắc đến việc con kiến này là Diệp Bắc Minh!
"Những chuyện khác cháu vẫn nên bớt can thiệp đi, còn ba ngày nữa là ngày cháu và thần nữ Túc Hoàng kết hôn!"
Phương Vô Đạo tiếp tục nói: "Mấy lão già chúng ta vận dụng tất cả mối quan hệ nhà họ Phương tích góp mấy năm nay, gần như mời đến người của tất cả các thế lực lớn!"
Advertisement
"Không chỉ như thế, Tổ Long điện, Thiên Đạo tông cũng có nhân vật lớn giáng lâm quan sát đám cưới của cháu!"
Phương Nguyên kích động: "Lão tổ, sao phải làm ra trận địa lớn như vậy?"
Dù ở trong ba ngàn thế giới, Tổ Long điện, Thiên Đạo tông cũng là một trong những thế lực đứng đầu!
Thế mà Lão tổ có thể mời người của bọn họ đến?
Có thể nghĩ phải tiêu tốn cái giá như thế nào!
Phương Vô Đạo cười một tiếng: "Cháu là Chân Long của nhà họ Phương ta, mấy lão già chúng ta chuẩn bị đặt cược tất cả vào cháu!"
"Sau đám cưới này, đại hội Chân Võ chính là sân khấu của cháu!"
"Nguyên Nhi, đừng làm cho chúng ta thất vọng!"
Khuôn mặt Phương Nguyên ngập tràn tự tin, nhìn thoáng qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Lão tổ yên tâm, lần này Nguyên Nhi nhất định tỏa sáng rực rỡ!"
"Trong ngàn năm tới, cháu muốn làm cho toàn bộ ba ngàn thế giới đều biết đến nhà họ Phương chúng ta!"
...
Sau khi hủy diệt Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.
Diệp Bắc Minh quay về thẳng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An và Hoa Côn Luân biết Diệp Bắc Minh trở về thì vội vàng ra nghênh đón.
"Cậu Diệp, cậu trở lại rồi".
...
Diệp Bắc Minh trực tiếp mở miệng: "Người của nhà họ Diệp ở đâu?"
Hai người nhìn nhau: "Chúng tôi dẫn cậu đi!"
Mười lăm phút sau, trong một sơn cốc cách Tổng viện Giám sát chưa đến trăm dặm.
Xuyên qua một mảnh kết giới, Diệp Bắc Minh gặp được người nhà họ Diệp.
Ông ngoại Diệp Nam Thiên tóc bạc phơ!
Hai chân của cậu Diệp Thanh Dương biến mất, ngồi trên xe lăn gỗ, hoàn toàn biến thành người tàn phế.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, con mắt đục ngầu của Diệp Nam Thiên lập tức đỏ lên: "Minh Nhi! Con... Con không chết!"
Ông ta xông lại gần như phát điên, gào khóc như một đứa trẻ!
"Chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi... Hu hu!"
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ au: "Ông ngoại yên tâm đi, bất luận kẻ nào, chỉ cần trên tay nhiễm một giọt máu tươi của nhà họ Diệp!"
"Con sẽ diệt toàn tộc của kẻ đó!"
Khoảng nửa ngày sau, Thiên Uyên.
Diệp Bắc Minh đứng trên vách núi, nhìn xuống phía dưới, Thần Ma chi nhãn lấp lóe.
Đáy mắt một màu đen kịt, sâu không lường được, không thể nhìn thấu.
"Tháp nhỏ, nơi này sâu bao nhiêu? Hầu Tử còn có thể sống sót sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Không gian nơi này vỡ vụn, bày ra trạng thái hỗn độn!"