Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 290: San bằng núi



Giáng một cái bạt tai từ xa!

Phập!

Người đàn ông da trắng trực tiếp bị đập chết.

Một đám đàn em của Hắc Long Hội thấy vậy đều đồng loạt rút súng bên hông.

“Muốn ra tay hả?”

Vạn Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, bước ra một bước dài.

Phập phập phập!

Tất cả đám người Hắc Long Hội đều nằm dưới đất bỏ mạng!

“A!”

An Trần sợ đến ngồi phệt xuống đất.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cô An Nhã, dẫn đường đi”.

An Nhã ù cả đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh, gật đầu liên tục: “Được được!”

Tiến vào trang viên.

Diệp Bắc Minh lấy ra một bức ảnh: “Dẫn tôi đến nơi này!”

An Nhã nhìn bức ảnh một cái, kinh ngạc: “Anh Diệp, anh… anh đến đó làm gì?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao thế, không được à?”

An Nhã quả quyết lắc đầu: “Không phải… không phải không được”.

“Nơi này là một ngọn núi hoang trong trang viên, đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có ai đến”.

“Không sợ nói cho anh Diệp biết, hai mươi mấy năm trước, nghe nói rất nhiều người chết ở nơi này, không may mắn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, cứ trực tiếp đến đó đi”.

“Được”.

An Nhã hít sâu một hơi.

Cô ta bảo người giúp việc lái đến một chiếc xe điện, đi về phía núi hoang đó.

Trang viên này thực sự rất lớn, xe điện đi mười mấy phút mới đến dưới chân núi hoang đó.

Mười mấy năm qua, nơi này vẫn đầy mùi máu tanh.

Âm lạnh!

Ẩm ướt!

Diệp Bắc Minh lấy ra bức ảnh đen trắng, đối chiếu một lượt, cả người kích động!

“Đúng là nơi này rồi…”

Soạt!

Anh bước ra một bước đi trên không!

“A, anh… biết bay?”

An Nhã sượt sượt lùi lại, kinh hãi hô một tiếng.

Lục Khi Sương cũng mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không dám tin: “Ngài ấy biết bay, đó là thần thông cảnh giới gì chứ?”

Vạn Lăng Phong đã từng thấy Diệp Bắc Minh đi trên không, bây giờ thấy lại lần nữa, cũng rất chấn hãi!

Diệp Bắc Minh đáp xuống vị trí của mẹ đứng như trên bức ảnh, nhìn khắp xung quanh.

“Năm đó là một đám võ giả đã bao vây tấn công mẹ của mình ở đây ư?”

“Bọn họ là những ai?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đầy sát ý!

“Bất luận họ là ai, thì đều phải chết!”

Bỗng nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm đến: “Cậu nhóc, dưới lòng đất có chôn thứ gì đó, rất sâu, khoảng ba trăm mét!”

“Có khí tức của mẹ cậu, là đồ của mẹ cậu để lại cho cậu”.

Diệp Bắc Minh động ý niệm.

Cùng chia sẻ cảm nhận với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Quả nhiên.

Có một cái hòm sắt màu đen ở vị trí dưới lòng đất ba trăm mét xuất hiện trong đầu.

Đào lên!



Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Ầm!

Chém một đường kiếm ra, kiếm khí cuồng bạo dâng trào, đúng là còn đáng sợ hơn máy san đất.

Tiếng ầm ầm vang lên, đỉnh núi bị san bằng trong nháy mắt.

Các loại bùn đất bắn tung tóe, đá sỏi bay xuyên không!

An Nhã sợ hãi lùi lại liên tiếp, chấn kinh hỏi: “Các… các người là ai?”

Vạn Lăng Phong và Lục Khi Sương không có ý trả lời.

Chỉ đứng ở đó, nhìn Diệp Bắc Minh ra tay với vẻ mặt nghiêm trọng.

Vạn Lăng Phong chỉ cảm thấy mỗi một đường kiếm khí đều vô cùng khủng bố.

Thiên hạ không có ai ngăn được!

Lục Khi Sương ngẩn người, cảm nhận được khí tức cuồng bạo đó: “Rốt cuộc ngài có thực lực gì vậy?”

Kiếm khí mênh mang, cuộn trào dữ dội!

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đã san mất năm mươi mét ngọn núi đó!

Tụ lực đan được mang ra sử dụng, anh có thể tiêu hao nội lực mà không hề kiêng sợ, rồi dùng tụ lực đan để hồi phục.

Lúc này.

Một đám người đen xì chạy tới, đỉnh đầu bao trùm mây đen.

Bọn họ mặc vest màu đen, ăn mặc giống như quý ông.

Nhưng.

Bên hông của họ nhô lên, vừa nhìn là biết giấu khẩu súng.

Hắc Long Hội!

Một tổ chức xã hội đen cường mạnh ở Âu Châu.

Cả tổ chức đóng đô thu thuế ở Vatican, kiểm soát nhiều nước nhỏ!

Hơn nữa, nghe nói là chó săn của Thánh Đường, sau lưng có mấy vị giáo chủ Hồng Y chống lưng.

An Nhã sợ hãi: “Mau đi thôi!”

Vạn Lăng Phong thờ ơ.

Lục Khi Sương cũng không nhúc nhích.

An Nhã hoảng sợ: “Này, các người điên rồi à? Mau đi thôi!”

Lúc này, người của Hắc Long Hội đã đi đến.

Hơn ba ngàn đàn em tản ra giống như đàn kiến, bao vây quanh đám người Diệp Bắc Minh không lọt giọt nước!

Sắc mặt An Nhã xám như tro: “Xong đời rồi…”

An Trần chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Ông Barrett, chính hắn đã giết Max!”

Barrett chấn kinh nhìn qua, hơi thộn người.

Bởi vì hành động của Diệp Bắc Minh thực sự khiến người ta sợ hãi!

Anh một tay cầm kiếm, điên cuồng chém… một ngọn núi?

Đỉnh của ngọn núi đó đã bị chém mất, lộ ra đường khe khổng lồ hình chữ V.

“Nhóc con, mày đang làm gì hả?”

Barrett lạnh giọng nói: “Mày đã giết thành viên nòng cốt của Hắc Long Hội, không cho bọn tao một lời giải thích hả?”

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại.

Nhả ra một chữ: “Cút!”

Một luồng sát ý kinh thiên từ cơ thể anh bùng phát ra.

Barrett lùi lại hai bước theo bản năng, sau đó thẹn quá hóa giận: “Fuck, nổ súng, tất cả nổ súng cho tôi!”

“Dám coi thường Hắc Long Hội? Mày muốn chết hả!”

Pằng pằng pằng!

Đạn điên cuồng ập về phía Diệp Bắc Minh như mưa rơi.

“Tao đã nói, cút!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, quay đầu lại giống như một con thú hoang!

Trong đôi mắt của anh đầy tia máu!

Gừ!



Thậm chí từ trên người anh phát ra một luồng sát khí kinh thiên!

Soạt!

Anh chém một đường kiếm Đoạn Long về phía đám người Hắc Long Hội, kiếm khí nghiền áp xuống như dãy núi.

Phụt!

Một vệt kiếm đáng sợ chém đến trong giữa đám người Hắc Long Hội, Barrett bị tấn công thành sương máu.

Các thành viên khác của Hắc Long Hội thương vong không đếm xuể, có đến hơn ngàn người bị giết chết bởi đường kiếm này.

Biến mất!

Đúng thế.

Hoàn toàn biến mất!

Hơn hai ngàn người khác bị kiếm khi đáng sợ đánh đến chết hơn một nửa, nội tạng vỡ nát, máu chảy thành sông.

Chỉ có hai ba trăm người may mắn sống sót.

Nhưng cả lỗ mắt mũi miệng đều chảy máu, hoàn toàn trở thành phế nhân!

“A…”

An Nhã sợ đến quỳ ngồi xuống đất như con vịt.

Cơ thể Lục Khi Sương run lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ý tàn sát thật đáng sợ!”

Vạn Lăng Phong toát mồ hôi trán.

Vù!

Kiếm Đoạn Long hấp thụ làn huyết khí nổi lên từ trong vũng máu.

Gru!

Kiếm Đoạn Long uống no máu tươi, giống như được thức tỉnh.

Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng, hai tay cầm kiếm, đâm xuống mặt đất!

“Mở ra cho ta!”

Một đường kiếm khí đáng sợ bùng phát ra, giống như một cột sáng trực tiếp xuyên vào trong ngọn núi đó.

Ngọn núi mở ra, xuất hiện một con đường thẳng!

Một chiếc hòm sắt màu đen xuất hiện trước mắt.

Giống y hệt chiếc hòm sắt được gìn giữ ở thương hội Hội Phong Hương Đảo trước đây.

Là nét bút của mẹ!

Diệp Bắc Minh nhảy vào trong thông đạo, tóm lấy hòm sắt.

Anh không có chìa khóa, chỉ có thể dùng kiếm Đoạn Long chém phá mở hòm sắt.

Bên trong có một thứ được bọc trong giấy da bò, trông có vẻ là một quyển sách.

Bên trên viết một hàng chữ thanh mảnh: Con trai ta Diệp Bắc Minh tận tay mở ra!

Diệp Bắc Minh cười: “Ha ha, mẹ của tôi không sao!”

Nét chữ này.

Vô cùng mạnh mẽ!

Hơn nữa viết rất ung dung thong thả, chắc chắn không giống như nét của người bị truy sát viết.

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm, cẩn thận mở giấy da bò.

Ba chữ lớn màu đỏ máu lọt vào tầm nhìn!

Long Đế Quyết!

Ba chữ Long Đế Quyết giống như một con huyết rồng hung dữ, dường như muốn xông phá bìa sách bay lên cửu trùng thiên!

Chỉ ba chữ trên bìa sách đã khiến lòng Diệp Bắc Minh run lên!

Anh nhanh chóng lật mở Long Đế Quyết một lượt, lại không có phần giới thiệu đẳng cấp của võ kỹ này, thậm chí ngay cả võ kỹ chỉ có một nửa!

Đúng thế!

Là nửa phần trên!

Không thấy có nửa phần sau!

“Mẹ, mẹ để lại cho con một nửa phần võ kỹ là muốn là gì?”

Diệp Bắc Minh thở dài một hơi.

Quay ra hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là võ kỹ đẳng cấp gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Rất mạnh, không yếu hơn Bất Diệt Kim Thân Quyết mà cậu tu luyện!”