Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2933: Anh trai sợ cô ấy, chị gái chiều cô ấy!



 

Thiếu nữ nghi hoặc: "Anh có ý gì?"  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to truyền âm: "Ha ha ha ha, nhóc, e rằng cô nương này chính là người Thiên Tâm trong truyền thuyết!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Cái gì gọi là người Thiên Tâm?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Người Thiên Tâm chính là loại người luôn hồn nhiên ngây thơ, vĩnh viễn duy trì vẻ ngây thơ chất phác!"  

  Advertisement

"Cô ấy không những có thể chất Thông Linh, lại còn là người Thiên Tâm!"  

 

"Loại người này cực kỳ hiếm thấy, mấy triệu năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người".  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: "Nếu như cậu có thể kết bạn với cô ấy, nói không chừng bên cạnh cậu sẽ có thêm một tay đấm tuyệt đỉnh!"  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng!  

  Advertisement

Thiếu nữ nhướng mày: "Anh đang nói chuyện với ai đấy?"  

 

"Không đúng, anh đang dùng thần niệm giao lưu với nó?"  

 

"Có người ở gần đây?"  

 

Diệp Bắc Minh giật mình, chẳng lẽ anh bị phát hiện?

...  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: "Không có, cô nghĩ nhiều rồi".  

 

Thiếu nữ suy tư gật đầu, không nghĩ nhiều: "Mặc kệ, trước dẫn tôi đi tìm kẹo que đã".  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô nương, chờ tôi đi cứu bố mình đã rồi lại nói!"  

 

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, hai người Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất xuất hiện trước mắt anh.  

 

Hai người vô cùng yếu ớt.  

 

Thân thể khô cạn, như người già tám chín mươi tuổi, lúc nào cũng có thể sẽ chết.  

 

Thiếu nữ nhìn lướt qua: "Tinh huyết khô cạn, sắp sửa không cứu nổi".  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trong tay xuất hiện mười ba cây ngân châm đâm vào trong cơ thể hai người!  

 

Thiếu nữ hơi kinh ngạc: "Châm pháp này có hơi đặc biệt, không ngờ y thuật của anh cũng không tệ lắm".  

 

"Có điều, anh đừng lãng phí sức lực nữa, bọn họ đã không cứu nổi rồi".  

 

"Im ngay!"  

 

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng!  

 

"Anh quát lên với tôi!"  

 

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ đỏ lên, tủi thân trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi lớn vậy rồi mà chưa từng có ai dám quát tôi!"  

 

"Ngậm miệng!"  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu, con mắt đỏ bừng: "Cô nói thêm một lời vô ích nữa, tôi sẽ không dẫn cô đi tìm kẹo que!"  

 

Câu nói này như thể có ma lực thần kỳ nào đó, lửa giận trong con ngươi xinh đẹp của cô ấy biến mất.  

 

Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.  

Thiếu nữ đã quen với việc coi trời bằng vung, trong nhà không ai dám trêu chọc cô ấy!  

 

 

Anh trai sợ cô ấy, chị gái chiều cô ấy!  

 

 

Dù có gặp phải người tu võ ở bên ngoài, một khi cô ấy thể hiện ra thực lực kinh người của mình!  

 

 

Hầu như bọn họ đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!  

 

 

Nào có ai giống như Diệp Bắc Minh, dám không hề kiêng dè quát cô ấy?  

 

 

Cảm giác thô bạo này ấy thế mà khiến cô ấy cảm thấy có vài phần hưng phấn.