Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2973: “Người nọ là Diệp...”



 

 “Nhưng tàn hồn của sư phụ đã được em bảo vệ, chỉ cần tìm được vùng đất Luân Hồi là có thể khiến các sư phụ sống lại!”  

 

Vẻ đau buồn phủ kín gương mặt của Liễu Như Khanh: “Vùng đất Luân Hồi… Thật sự tồn tại sao?”  

 

“Dù vùng đất Luân Hồi có tồn tại thật hay không, em nhất định phải thử xem!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ánh lên vẻ lạnh lùng: “Bây giờ em đã có được lực lượng của cảnh giới Tạo Hóa, nhà họ Phương không còn là uy hiếp với em nữa!”  

 

“Trước đây thực lực của em không đủ, vả lại cũng không có đủ thời gian và tinh lực!”  

  Advertisement

“Mà giờ em đã có được thực lực đủ để giết cảnh giới Tạo Hóa!”  

 

“Nhà họ Phương, đã đến lúc nợ máu trả bằng máu rồi!”  

 

Anh giữ cổ tay của Liễu Như Khánh: “Thất sư tỷ, đi thôi! Em dẫn chị đi giết người!”  

 

…  

  Advertisement

Cùng lúc đó, thế giới Tam Thiên, Yêu Vực.  

 

Tộc Thiên Hồ.  

 

Một thiếu nữ tộc Thiên Hồ đứng dưới gốc cây cổ thụ cao vạn thước với vẻ mặt ưu sầu!  

 

Đó chính là Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

Hiện giờ, vẻ ngoài của cô ấy hóa thành bộ dạng của Yêu tộc, sau lưng có chín cái đuôi.  

 

“Chíp chíp!”

Bỗng nhiên, một con chim đen bay tới nói tiếng người: “Bẩm điện hạ, có tin tức của cậu ta!”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu vui vẻ hỏi: “Tiểu Hắc, nói mau! Em ấy thế nào rồi!”  

 

Con chim kể hết một lượt những chuyện gần đây về Diệp Bắc Minh.  

 

Đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu sáng ngời.  

 

Khi thì phấn khích vỗ tay, khi thì lo lắng, khi thì trầm trồ khen ngợi.  

 

“Tiểu Hắc, tiếp tục chú ý tới tiểu sư đệ, có chuyện gì thì báo lại!”  

 

“Vâng thưa điện hạ!”  

 

Hắc điểu nhanh chóng bay đi.  

 

Ở đằng sau, một người phụ nữ mặc cung trang chau mày nói: “Đứa nhỏ này thật là, chẳng phải bảo quên người kia rồi ư? Thế mà lại đi lừa tôi!”  

 

Một lão già Thiên Hồ Tộc khom người nói: “Chủ nhân, đã điều tra ra tin tức của người nọ rồi!”  

 

“Thực lực của người nọ khoảng tầm cảnh giới Chân Huyền!”  

 

“Người nọ là Diệp...”  

 

Người phụ nữ mặc cung trang kia mất kiên nhẫn cắt lời: “Được rồi, bổn cung không muốn biết tên cậu ta và cũng không có hứng thú gì với cậu ta!”  

 

“Chỉ là một kẻ cảnh giới Chân Huyền mà cũng xứng để Yêu Yêu nhớ thương ư?”  

 

“Ông tự đi một chuyến, giết luôn cũng được!”  

 

“Phải chặt đứt nỗi mong nhớ của Yêu Yêu, sau này Yêu Yêu sẽ gặp được người tốt hơn thôi!”  

 

“Con cháu của mấy Yêu Hoàng kia ai cũng đều có tương lai hơn thằng nhóc cảnh giới Chân Huyền kia!”  

Ông lão Thiên Hồ Tộc hơi do dự một lát nhưng rồi cũng đồng ý: “Vâng!”  

 

 

...  

 

 

Nhà họ Phương.  

 

 

Đại điện nghị sự, tin tức từ Diệu Dục Môn truyền tới.  

 

 

Tất cả chìm trong tĩnh lặng.  

 

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, một giọng nói già nua đánh vỡ im lặng: “Sao lại không nói chuyện?”