“Anh đã mạnh hơn hạng một của Thiên Bảng rồi, anh không cần phải giết tôi nữa…”
Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười!
Đứng trước chuyện sinh tử, dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải cúi đầu khuất phục!
Anh nhìn lướt qua Mạc Huyền, đang định xuống tay!
Trái tim Mạc Huyền vọt lên tới tận cổ họng, mồ hôi lạnh túa ra!
Đột nhiên.
Advertisement
Đông Phương Xá Nguyệt mở miệng: “Cậu Diệp, cậu đi lấy cuốn trục kia đi đã rồi làm gì thì làm!”
Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn về phía cuốn trục nằm trên chiếc bục ở giữa.
Anh bước tới, cầm lấy nó.
Một luồng cảm xúc tang thương, nặng nề ập tới, anh tiện tay mở cuốn trục ra xem: “Thần Nông Bách Thảo Kinh?”
Đông Phương Xá Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: “Thứ này là kết tinh những điều tâm đắc suốt đời của Dược Đế Thần Nông Thị của Hoa tộc, chẳng những ghi chép vô số phương pháp luyện chế đan dược!”
“Mà còn bao gồm cả y thuật ngút trời, cậu kiếm được món hời rồi!”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh thu nhỏ lại, anh đang định xem xét nó kĩ càng hơn thì…
Ầm!
Bỗng nhiên, không gian của tầng thứ mười rung chuyển.
Mọi người bỗng chốc đều có thể cử động!
Mạc Huyền tỏa ra ma khí màu đen bao quanh cơ thể rồi xông thẳng tới cửa ra của tầng thứ mười!
Mộ Dung Tình bám theo sát đằng sau!
Hai người bọn họ nhanh chóng biến mất.
“Đi mau, rất có khả năng tòa tháp này đang ở tầng thứ mười một!”
Sở Vị Ương biến sắc.
Thân thể yêu kiều lóe lên rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh cất cuốn trục, đi lên tầng thứ mười một!
Nơi này vẫn là một cung điện được xây bằng đá đã khá cũ. Mạc Huyền đứng phía cuối gian thạch điện, cầm một pho bảo tháp cổ trong tay!
Sở Vị Ương nằm nhổm nửa người dậy, ôm ngực, phun ra một búng máu!
Mộ Dung Tình cũng bị thương, nằm ở một góc: “Mạc Huyền, anh ra tay với cả tôi sao?”
“Anh đừng quên, anh đã thề bằng tinh thần võ đạo rồi!”
“Lẽ nào anh muốn tẩu hỏa nhập ma, bị sét đánh chết hay sao?”
“Ha ha ha ha!”
Mạc Huyền cầm bảo tháp bằng một tay: “Bản tọa không phải Mạc Huyền, bản tọa chính là Ám Sắc Ma Thần!”
“Sau khi tên rác rưởi Mạc Huyền tiến vào đây, gã đã bị bản tọa đoạt xá rồi!”
Giọng nói đầy kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, thứ kia chính là mảnh vỡ của bản thể của tôi hóa thành!”
“Tốt!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới, kiếm Không Tên rít lên, kiếm khí cao cả trăm thước giáng xuống!
Ám Sắc Ma Thần cười lạnh lùng: “Đồ ngu xuẩn, mày dám khiêu khích sự oai nghiêm của bản tọa à?”
“Chết đi!”
Ám Sắc Ma Thần quát to, đỉnh tháp trong tay lóe sáng!
Ầm!
Kiếm khí của Diệp Bắc Minh bỗng chốc bị chôn vùi, một luồng hơi thở cuồn cuộn ập tới như sóng thần!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, cơ thể bắn ra ngoài như con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của thạch điện!
“Mẹ kiếp!”
“Mạnh thật đấy! Tiểu Tháp, đó chỉ là một mảnh vỡ thôi mà đã mạnh khủng khiếp vậy rồi sao?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Hỏi thừa, bản tháp vô địch thiên hạ, chỉ một mảnh vỡ thôi đã đủ để nghiền nát toàn bộ thế giới Tam Thiên!”
Diệp Bắc Minh ôm ngực đứng dậy: “Bùng nổ đi, giết chết tên kia trong nháy mắt đi!”