Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3085: "Chẳng lẽ xảy ra bất trắc?"



 

 

Sở Thiên Hằng run giọng nói: "Lão già, mày dám!"  

 

Dưới chân Diệp Bắc Minh giẫm thật mạnh, đầu Sở Thiên Hằng nổ tung!  

 

Dứt khoát! Gọn gàng!  

 

Thần hồn phát điên lao ra khỏi cơ thể: "Mày... Sao mày dám!"  

 

Sở Thiên Hằng nằm mơ cũng chẳng thể tưởng được, tên này lại điên cuồng đến như thế!  

 

Trực tiếp giẫm nát đầu của ông ta!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại: "Thần hồn cũng chết luôn đi!"  

 

Nỗi sợ hãi lan tràn khắp toàn thân Sở Thiên Hằng!  

 

Thần hồn bỏ chạy ra bên ngoài đại điện!  

 

Đúng lúc Sở Vị Ương và Sở Sở chạy vào trong!  

  Advertisement

Thần hồn Sở Thiên Hằng vô cùng hoảng sợ, trốn sau lưng hai người: "Vị Ương, Sở Sở, hai đứa mau cứu ta!"  

 

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ màu tím, cầm kiếm Không Tên trong tay bước từng bước lại gần!  

 

"Anh Diệp!"  

 

Sở Vị Ương cắn chặt môi đỏ: "Anh có nhớ mình còn nợ tôi một điều kiện không?"  

 

Diệp Bắc Minh dừng lại, khá bất ngờ: "Cô biết là tôi?"  

 

Sở Vị Ương gật đầu, chỉ vào chân Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, giày của anh đã bị lộ!"  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu xem xét!  

 

Giày Hồi Lực!  

 

Khóe miệng anh co quắp!  

 

Anh tiện tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt chân thật của mình!  

 

Sở Sở nhảy dựng lên: "A... Quả nhiên là anh! Diệp Bắc Minh!"  

 

Mặc dù Sở Vị Ương sớm đã đoán được thân phận thật sự của Diệp Càn Khôn!  

 

Nhưng giờ phút này, lúc nhìn thấy gương mặt dưới mặt nạ kia, đôi mắt đẹp vẫn khẽ co rụt lại!  

 

Thần hồn của Sở Thiên Hằng chấn động: "Mày... Trẻ tuổi như vậy, sao có thể!"  

 

"Thằng kia, rốt cuộc mày là ai?"  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời, bình tĩnh nhìn Sở Vị Ương: "Cô chắc chắn muốn dùng điều kiện thứ ba để bảo vệ một mạng cho ông ta!"  

 

Sở Vị Ương cắn cắn môi đỏ, gật đầu: "Đúng vậy!"  

 

"Anh Diệp, cầu xin anh bỏ qua cho bố của tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý: "Được! Tôi không giết ông ta!"  

 

Sở Vị Ương chắp tay, cúi đầu: "Cảm ơn anh Diệp!"  

 

Diệp Bắc Minh lười nói thêm lời vô ích: "Con gái của tôi đâu? Hôm nay tôi muốn dẫn con bé đi!"  

 

"Chuyện này..."  

 

Sở Vị Ương chần chờ.  

 

"Sao vậy?"  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, dâng lên dự cảm không tốt: "Chẳng lẽ xảy ra bất trắc?"  

 

"Anh Diệp, anh yên tâm, con gái của anh không có việc gì!"  

 

Sở Vị Ương vội vàng giải thích.  

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nói! Con bé ở đâu?"  

 

 

Sở Vị Ương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, chậm rãi giải thích: "Tình huống của cô bé rất không lạc quan, tôi chỉ đành tạm thời phong ấn lực lượng phản phệ trong cơ thể cô bé, đưa cô bé đến chỗ sư phụ của tôi!"

 

"Cô nói gì cơ?"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, không chút khách khí bóp lấy cổ Sở Vị Ương!  

 

 

Không hề mảy may thương hương tiếc ngọc!  

 

 

Cảm giác hít thở không thông ập tới!  

 

 

"Sở Vị Ương, cô cứu con gái của tôi, tôi đồng ý làm việc cho cô!"