Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3100: Mấy lão già kể ra rất nhiều chi tiết.



 

 Bỗng nhiên.  

 

Thìn Long nói: “Nhóc à, tôi chợt nhớ đến một chuyện!”  

 

“Cậu tới đây để tìm bố mẹ mình à?”  

 

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Đúng vậy, tiền bối Thìn Long có biết gì về tình hình bố mẹ tôi không?”  

 

Thìn Long gật đầu đáp: “Tôi ở ngay dưới tế đàn này, nhất cử nhất động của bọn họ đều lọt vào trong mắt tôi!”  

 

“Bố mẹ của cậu đến giới U Minh!”  

  Advertisement

“Giới U Minh sao?”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên địa danh đó.  

 

“Tiểu Tháp, ông có biết không?”  

 

Không đợi tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải đáp.  

 

Sở Sở đứng một bên bật thốt: “Ơ? Giới U Minh!”  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn cô ấy: “Sở Sở, cô biết về giới U Minh à?”  

 

Sở Sở gật đầu, nhưng dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi: “Anh Diệp à, có câu này tôi không biết nên nói hay không”.  

 

Diệp Bắc Minh thấy Sở Sở như vậy, chợt có linh cảm bất an.  

 

Sắc mặt anh hơi trầm xuống: “Không sao, cô nói đi”.  

 

Sở Sở nói: “Giới U Minh là nơi người chết tới!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, Huyền Giới, sâu trong một cung điện.  

 

Người thanh niên ngồi trên long ỷ mở mắt: “Trở về nhanh thế à, thằng nhãi kia chết rồi sao?”  

 

“Thưa đế tử, chúng tôi vẫn chưa tìm được người nọ!”  

 

Vài lão già quỳ trên mặt đất.  

 

Một luồng sát ý hùng hậu ập tới chỗ những lão già đó, giọng nói rét lạnh như được vọng từ trên chín tầng mây xuống.  

 

“Các ông coi lời nói của tôi thành cái gì?”  

 

Ầm!  

 

Vài lão già bay ra ngoài một cách thê thảm.  

 

“Thưa đế tử, xin người tha tội ạ!”  

 

Vài lão già sợ tái mặt, vừa hộc máu vừa bò lê lết thân tới quỳ xuống: “Mong người nghe chúng tôi nói xong rồi tức giận cũng không muộn đâu ạ!”  

 

Người thanh niên thu sức ép lại: “Nói!”  

 

Một lão già trong đó nhanh miệng tâu: “Thưa đế tử, tuy bọn tôi không giết được người nọ!”  

 

“Nhưng mà bọn tôi điều tra được một chuyện mà chắc hẳn đế tử sẽ cảm thấy hứng thú!”  

 

Lão già kia ngẩng đầu lên, cái mặt già đỏ bừng: “Thưa đế tử, tên của người nọ là Diệp Bắc Minh!”  

 

“Cậu ta là người của Hoa tộc!”  

 

Lão già kia vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện trở nên rất kỳ dị.  

 

Người thanh niên kia sửng sốt hỏi: “Ông nói cái gì? Hoa tộc!”  

 

“Chẳng phải bọn họ đã bị giết sạch không còn mống nào rồi ư? Sao trên thế gian này vẫn còn con cháu Hoa tộc chứ?”

Lão già gật đầu: “Ban đầu thuộc hạ cũng rất khiếp sợ, còn tưởng chỉ là trùng hợp”.  

 

“Bọn thuộc hạ cứ thế lần theo manh mối, cuối cùng tới được một nơi gọi là di tích Côn Luân”.  

 

“Môi trường khí hậu, văn hóa ở nơi đó rất trùng khớp với Hoa tộc Thượng Cổ!”  

“Không chỉ vậy, trong thần thoại của bọn họ cũng có Tam Hoàng Ngũ Đế”.  

 

 

“Điểm khác biệt duy nhất chính là thực lực của đám hậu duệ Hoa tộc này còn yếu hơn cả con sâu con kiến!”  

 

 

Lão già tỏ vẻ nghiền ngẫm: “Hậu duệ của Tam Hoàng Ngũ Đế, vậy mà thậm chí không chạm được tới ngưỡng cửa của võ đạo cấp cao, vẫn còn đang vật lộn trong khoảng võ đạo cấp thấp!”  

 

 

Mấy lão già kể ra rất nhiều chi tiết.  

 

 

Ánh mắt của người đàn ông trẻ dần trở nên nặng nề!  

 

 

Cuối cùng, hắn ta dặn dò: “Không được tiết lộ một từ nào về chuyện này!”