Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3105: Vung một nhát kiếm!



 “Chẳng khác gì chiếc bình sứ, đập một phát là vỡ!”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt tức run người, đôi mắt đẹp vằn vện tơ máu: “Tất cả các ông đều đáng chết!”  

 

Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu còn không giúp tôi đi à?”  

 

Vù!  

 

Năm người bọn lão già gầy gò, lão già mặt đỏ quay đầu lại.  

 

Tập trung nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Một giây sau.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Một tràng cười vang lên!  

 

Lão già mặt đỏ cười chảy nước mắt: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô bị ấm đầu rồi à?”  

 

“Tôi thật nghi ngờ, cô thực sự đã từng là Thần Đế thật sao?”  

  Advertisement

“Sao lại cầu cứu một người mới tới cảnh giới Thiên Huyền chứ?”  

 

Lão già gầy gò lạnh lùng nói: “Thằng ranh kia, quỳ xuống đi thì tao sẽ cho mày được chết toàn thây!”  

 

Khóe môi bọn họ nở nụ cười gằn, không buồn đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh!  

 

Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại hờ hững cất lời!  

 

“Thứ nhất, chúng ta không thân thiết gì với nhau!”  

 

“Thứ hai, cô là người thích lật lọng, muốn tôi cứu cô cũng không phải không thể, cô cầu xin tôi đi!”  

 

“Thứ ba, lúc cô cầu xin tôi phải gọi tôi là gì? Cô còn nhớ chứ?”  

 

“Gì cơ?”  

 

Năm lão già đồng loạt sững sờ!  

 

Bọn họ quay đầu nhìn lại Diệp Bắc Minh một lần nữa!  

 

Sở Sở tái mét mặt, thực sự không chịu nổi ánh mắt của năm người cảnh giới Động Hư!  

 

Cô ấy nấp sau lưng Diệp Bắc Minh.  

 

“Ranh con, ai cho mày nói chuyện!”  

 

Lão già mặt đỏ nghiêm giọng: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn đối phương, chỉ hờ hững nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Tôi cho cô ba giây, hoặc là cầu xin tôi!”  

 

“Hoặc là tôi sẽ xoay người bỏ đi!”  

 

“Ba!”  

 

“Hai!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cắn chặt răng!  

 

Lão già mặt đỏ giận dữ mắng: “Đệt! Mày dám đếm thật sao?”  

 

“Một!”  

 

Đếm xong số cuối cùng, anh xoay người rời đi.  

 

Lão già mặt đỏ xông tới, vung tay đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chết đi cho ông!”  

 

Giọng nói của Đông Phương Xá Nguyệt đồng thời vang lên: “Anh Diệp, xin anh cứu tôi thêm một lần nữa…”

Đồng thời, lão già mặt đỏ đã tới sau lưng Diệp Bắc Minh!  

 

“Long Tổ, ra đi!”  

 

Gầm!”  

 

Tiếng rồng gầm vang lên, sau lưng Diệp Bắc Minh xuất hiện một ảnh ảo hình Huyết Long!  

 

Sức chiến đấu của anh tăng gấp mười lần!  

 

Năm ngón tay siết chặt không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!  

Vung một nhát kiếm!  

 

 

Phụt!  

 

 

Lão già mặt đỏ không kịp làm gì, nháy mắt nổ tung, hóa thành một làn sương máu!  

 

 

“Gì cơ?”  

 

 

Bốn lão già còn lại sợ run người!  

 

 

Vù!