Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3107: “Nơi này chính là Thiên Uyên sao?”



 

 Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Nhóc con, nếu cậu không muốn cô ấy chết thì đừng đưa cô ấy theo!”  

 

“Cô có ý gì hả?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

“Ha ha”.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười giả dối: “Ở hiện trường cậu giết năm tên cảnh giới Động Hư kia có lưu lại mùi hương của cô ấy!”  

 

“Với thực lực của Vạn Trường Sinh, không khó để tìm ra cô bé này!”  

  Advertisement

“Nếu cô ấy không đi cùng chúng ta thì dù ở đâu cũng đều sẽ bị tìm ra!”  

 

“Cậu nói xem, Vạn Trường Sinh sẽ làm gì cô ấy?”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, anh ngẫm nghĩ một lát: “Sở Sở, cô đi cùng tôi đi”.  

 

“Được!”  

  Advertisement

Sở Sở cười tươi tắn, chủ động bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Ba người không chần chừ thêm nữa, lập tức nhảy xuống dưới Thiên Uyên.  

 

...  

 

Gia tộc Đông Phương ở Huyền Giới.  

 

Trong đại điện Đế Cung, Vạn Trường Sinh ngồi trên ngai rồng, trên người lấp lóe phù văn.  

 

Bọn người đứng đầu gia tộc Đông Phương quỳ ở bên dưới.  

 

Đột nhiên.  

 

Vạn Trường Sinh mở mắt ra, toàn bộ phù văn biến mất: “Hơi thở của bọn chúng biến mất rồi, xem ra ta đã xem thường Đông Phương Xá Nguyệt rồi!”  

 

“Không hổ là Thần Đế, dù cho cảnh giới bị hao tổn thì vẫn có thể thoát được sự truy lùng của bản đế!”  

 

Một giây sau.  

 

Trên không trung xuất hiện hai bóng người!  

 

Chính là Diệp Bắc Minh và Sở Sở!  

 

“Có ai trong số các người nhận ra hai người này không?”

“Trước khi Đông Phương Xá Nguyệt biến mất, có xuất hiện hơi thở của hai người này!”  

 

Những người đứng đầu gia tộc Đông Phương đều lắc đầu!  

 

Chỉ có Vạn Càn nhìn thấy Diệp Bắc Minh là con ngươi thoáng sững sờ!  

 

Vạn Trường Sinh lập tức phát hiện ra: “Càn Nhi, con biết hai người này à?”  

 

Vạn Càn gật đầu: “Thưa cha, người đàn ông này chính là người Hoa tộc mà con nói tới, tên cậu ta là Diệp Bắc Minh!”  

 

Vạn Trường Sinh nhướng mày!  

 

Gia tộc Đông Phương trong đại điện xôn xao!  

 

“Hoa tộc?”  

 

“Hoa tộc nào? Lẽ nào là Hoa tộc ở di tích Côn Luân?”  

 

“Sao có thể như vậy được, chẳng phải Hoa tộc đã tuyệt diệt hoàn toàn rồi sao?”  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh rơi thẳng xuống.  

 

Xung quanh tối om.  

 

Thậm chí có dòng khí Hỗn Độn lưu động, sau khi xuyên qua mấy chục lớp năng lượng cuồng bạo!  

Đằng đẵng suốt một ngày một đêm, cuối cùng anh cũng đáp xuống đáy của Thiên Uyên.  

 

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nơi này chính là Thiên Uyên sao?”  

 

 

Xung quanh tối tăm, không gian cực kỳ rộng rãi, nhìn không thấy tận cùng.  

 

 

Mặt đất bị cháy đen như thể từng bị một trận lửa lớn thiêu đốt!  

 

 

Sở Sở rùng mình, nấp sau lưng Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, sao nơi này lại ớn lạnh như vậy?”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười khẽ: “Nơi này là chiến trường giữa các vị thần thời Thượng Cổ, từng chết hàng triệu triệu người!”  

 

 

“Chưa biết chừng hồn ma của bọn họ lại đang đứng ngay sau lưng cô đấy!”