Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3110: Gương mặt tái nhợt.



 Ông già bên cạnh tung cước, người đàn ông kia rơi xuống Huyết Trì, hét thảm hai tiếng rồi biến mất tăm.  

 

 

Những người còn lại đều hoảng sợ.  

 

Ông già kia hừ nói: “Với cô gái như thế, dù để hưởng thì cũng để thiếu chủ hưởng!”  

 

“Nào đến lượt lũ ngu xuẩn dơ bẩn chúng bay nhúng chàm chứ?”  

 

“Ai còn dám có suy nghĩ bậy bạ, động vào cô gái đó...”  

 

Xong ông già kia chỉ vào Huyết Trì: “Tên đó chính là kết cục!”  

 

Những người còn lại sợ run, lui về sau vài bước.  

 

Bọn họ không dám có những suy nghĩ bậy bạ với Sở Sở nữa.  

 

Ông già kia mỉm cười: “Cô gái, một mình cô ở đây rất nguy hiểm, Huyết Trì đó ngày nào cũng ăn thịt người hết!”  

 

“Theo tôi trở về, chỉ cần hầu hạ thiếu chủ Huyết Tộc chúng ta là được!”  

 

“Tôi sẽ đảm bảo cô sống vô tư cả đời này!”  

 

Sở Sở lạnh lùng cười bảo: “Không muốn chết thì cút hết cho tôi!”  

 

Cô ấy liếc mắt là nhận ra những người này đều ở quanh quẩn cảnh giới Siêu Phàm.  

 

Cô ấy là cảnh giới Tạo Hóa, sao có thể sợ bọn họ được chứ?  

 

Ông già kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên nghe lời tôi đi!”  

 

“Cút!”  

 

Sở Sở gầm lên, không chút khách khí tung chưởng.  

 

Ông già kia không lùi mà tiếp tục tiến tới, di chuyển ảo diệu về phía Sở Sở.  

 

Một chưởng kia đánh vào người ông già kia.  

 

Nhưng một chưởng kia lại không có sức tổn nào.  

 

“Không thể nào!”  

 

Sở Sở lùi về sau vài bước, không dám tin nhìn bàn tay của mình.  

 

Ông già kia cười đầy hàm ý: “Cô gái, có lẽ cô còn chưa biết!”  

 

“Trong Thiên Uyên có một luồng lực lượng bí ẩn!”  

 

“Bất kỳ kẻ nào từ thế giới bên ngoài vào đây, trừ phi dùng đan dược của chúng tôi nếu không thì sẽ không có cách nào sử dụng thực lực võ đạo của mình được!”  

 

Nghe vậy, Sở Sở biết mình giờ chỉ như một con dê đang đợi giết thịt.  

 

Gương mặt tái nhợt.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã lặn xuống đáy Huyết Trì.  

 

Một đóa hoa sen đỏ rực có đường kính hơn mười mét đang nở rộ.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt, bị nhốt ở nhụy hoa.  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lặn xuống.  

 

Vút!

Một cái xúc tua từ rễ hoa sen đậm mùi máu tươi lao ra tấn công vào yết hầu của Diệp Bắc Minh.  

 

Vút!  

 

Kiếm Không Tên xuất hiện, chặt đứt xúc tua kia.  

 

Sau đó, trong hoa sen vọng ra một giọng nói đầy kích động: “Dòng dõi Ma tộc sao? Khí tức này dường như còn hợp với bổn tọa hơn ả đàn bà này!”  

 

“Tới đúng lúc lắm, làm chất dinh dưỡng cho bổn tọa đi!”  

 

Dứt lời, hơn mười cái xúc tua từ rễ hoa sen lao tới.  

 

Diệp Bắc Minh chém kiếm khí tới tấp, ngăn cản đống xúc tua xông tới, chảy ra bãi máu đen.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Chuyện gì thế này?”  

 

Anh kinh ngạc phát hiện ra cơ thể mình đã bị mất khống chế.  

Anh thậm chí còn không cầm nổi kiếm Không Tên, nó rơi ra khỏi tay chìm xuống đáy.  

 

 

Cho dù anh thúc dục chân nguyên trong đan điền thế nào chăng nữa thì kết quả vẫn rất đáng buồn, chẳng có chút phản ứng nào cả.  

 

 

“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”  

 

 

Diệp Bắc Minh hỏi.  

 

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bãi máu đen loãng đó có độc, cậu trúng chiêu rồi!”  

 

 

Trong lúc đó, dưới đáy hoa sen lại có hơn mười cái xúc tua duỗi ra.