Đột nhiên.
“Gào!”
Một tiếng gầm rú chấn động linh hồn chợt vang lên.
Vô số người trên khán đài hoảng sợ nhìn về phía một cánh cửa sắt cao trăm mét của đấu thú trường!
Mùi máu tanh nồng lan tỏa, cửa sắt từ từ mở ra.
Mười tám con mắt đỏ tươi lộ ra giữa không gian đen kịt!
Ngay sau đó.
Thân hình cao lớn chậm rãi đi ra ngoài cửa sắt!
“Shhh!”
Trên khán đài, tiếng xuýt xoa sợ hãi vang lên liên tục: “Trời ạ, ma lang chín đầu! Không ngờ lại là ma lang chín đầu!”
“697 trận liên tiếp, chưa một lần thất bại! Còn khủng khiếp hơn cả hổ hoàng kim!”
Advertisement
Hổ hoàng kim nhìn thấy ma lang chín đầu.
Cũng phải tru lên thảm thiết, run như cầy sấy!
Sắc mặt Thôi Nghê Thường tái nhợt, cô ta giữ cánh tay Thôi Nhân Lôi: “Ông ơi, Diệp công tử sắp mất mạng rồi!”
“Chúng ta phải mau đi giúp anh ấy!”
Đúng lúc này, ầm một tiếng vang dội.
Cánh cửa sắt thứ hai mở ra.
Gào!
Một con cá sấu màu đen lao ra, lớp vảy trên người nó hệt như sắt thép kiên cố!
“Thần thoại bất bại 720 trận, cá sấu ma quỷ!
“Vãi! Hai Thú Vương đồng thời vào sân? Chuyện này chưa từng xảy ra ở đấu thú trường thành Huyết Linh!”
Thời Nghê Thường cầu khẩn: “Ông ơi… Cứ tiếp tục thế này thì Diệp công tử sẽ chết mất!”
Thôi Nhân Lôi quát to: “Tất cả mọi người nhà họ Thôi cùng nhau đi theo ta giúp Diệp công tử!”
Người nhà họ Thôi giật mình, nhìn nhau.
Lập tức đi ra khỏi xe tù!
Chỉ có một mình Lâm Vân vẫn ở lại trong lồng giam.
Thôi Nhân Lôi cau mày: “Vân Nhi, sao còn chưa đi ra?”
Mắt Lâm Vân đỏ ngầu, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Không! Con không ra!”
“Đi ra ngoài sẽ bị giết chết mất, con không thể đi ra ngoài được!”
Một thanh niên nhà họ Thôi hét: “Lâm Vân, Diệp công tử thay sư phụ đi chịu chết!”
“Bây giờ anh ấy gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta ngồi yên mặc kệ?”
Lâm Vân chửi: “Con mẹ nó, anh ta gặp nguy hiểm thì liên quan gì đến tôi?”
“Không phải tôi bảo anh ta đi, chính anh ta muốn làm màu, bây giờ chết thì trách ai được?”
Thôi Nhân Lôi quát to: “Vân Nhi, đi ra!”
“Người nhà họ Thôi không có ai là kẻ nhu nhược!”
Lâm Vân cười điên cuồng: “Ha ha ha, con không phải người nhà họ Thôi!”
“Con chỉ là đồ đệ của người, nếu đồ đệ cũng coi như người nhà họ Thôi!”
“Vậy thì hôm nay, tình cảm thầy trò chúng ta như tấm áo này!”
Dứt lời, anh ta cầm áo choàng, xé roẹt một cái!
Thôi Nhân Lôi loạng choạng, trong lòng thất vọng vô cùng!
“Được! Bắt đầu từ hôm nay, Thôi Nhân Lôi này không có người đồ đệ như cậu!”
Khi ông ta xoay người, chuẩn bị dẫn người nhà họ Thôi đi đến đấu thú trường.
Ầm!
Cánh cửa sắt thứ ba mở ra.
Xoẹt!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó: “Chẳng lẽ vẫn còn…”