Khán giả trên khán đài không hẹn mà cùng rùng mình!
“Làm ơn tha mạng cho tôi… Tôi sai rồi, thưa ngài, tôi chưa động vào cô bé đó!”
Huyết Thiên thực sự hoảng hốt: “Cô ta nói mình là người của nhà họ Sở ở Huyền Giới, còn trình ra được một vài bằng chứng nên tôi không dám động tới cô ta!”
Diệp Bắc Minh đá văng Huyết Thiên đi: “Sai người đưa cô ấy ra đây!”
“Vâng, vâng, vâng!”
Huyết Thiên đứng dậy, gật đầu như giã tỏi.
Advertisement
Đường đường là thiếu chủ của Huyết Tộc nhưng lúc này cũng phải gào lên như chó nhà có tang: “Bọn rác rưởi chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Mau dẫn con bé kia tới đây cho tao, nhớ là không được động tới một cọng tóc của nó đấy!”
“Nếu không tao sẽ tru di cửu tộc chúng mày!”
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Advertisement
Người của Huyết Tộc không dám vô lễ, vội vàng chạy khỏi đấu thú trường.
Diệp Bắc Minh chỉ tay vào một góc: “Qua đó quỳ xuống chờ đi!”
Khán giả trên khán đài sợ sởn tóc gáy!
“Cậu!”
Huyết Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng lại không dám phản kháng!
Anh ta đi vào góc của khu vực ghế dành cho khách quý, từ từ quỳ xuống!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh một câu: “Nhóc con, tôi cảm nhận được trong thành Huyết Linh có người thuộc cảnh giới Động Hư!”
“Đám Thú Vương này của cậu đối phó với cảnh giới Chúa Tể thì không sao nhưng nếu như đối mặt với cảnh giới Động Hư thì e là chẳng thể làm được gì!”
Diệp Bắc Minh bật cười: “Vậy nếu như có thêm mười mấy vạn ma thú trong di tích Côn Luân Thượng Cổ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Chà! Nhóc con, cậu muốn chơi lớn à?”
“Nếu như xảy ra thú triều ở thành Huyết Linh, tôi thực sự không dám tưởng tượng ra cảnh tượng ấy sẽ như thế nào!”
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh liếc nhìn Tiêu Tuyết Y: “Cô gái, cô là người của Thiên Y các phải không? Cho tôi mượn một thứ đi!”
Mắt Tiêu Tuyết Y lóe lên: “Mượn gì cơ?”
Diệp Bắc Minh nói: “Giáng Trần Đan!”
Tiêu Tuyết Y lập tức hiểu ra: “Anh tới từ bên ngoài Thiên Uyên à?”
Chỉ có người ở ngoài Thiên Uyên tới đây thì thực lực mới bị biến mất toàn bộ!
Diệp Bắc Minh không trả lời, mà chỉ nhìn Tiêu Tuyết Y: “Cô có mang theo Giáng Trần Đan đây không?”
Tiêu Tuyết Y lắc đầu: “Giáng Trần Đan hết sức quý giá, mặc dù nó có thể hỗ trợ người ở ngoài Thiên Uyên khôi phục thực lực!”
“Nhưng đồng thời nó cũng là đan dược giúp đột phá từ cảnh giới Chúa Tể lên cảnh giới Động Hư, vô cùng quý giá!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng là Thiên Y các có Giáng Trần Đan nhưng sẽ không tùy tiện cho người khác!”
Diệp Bắc Minh đang định nói chuyện.
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, có người đánh lén!”
Gần như cùng lúc đó, không gian rung chuyển.
Một luồng hơi thở mạnh mẽ ập tới từ đằng sau, Diệp Bắc Minh vội vàng né tránh!
Ầm!
Luồng khí cực mạnh đánh sượt qua, bả vai anh lập tức đầm đìa máu tươi!
Sau khi đánh trượt, bóng người đó xông tới, đáp xuống bên cạnh Huyết Thiên.
Lại là một lão già áo xám!
“Cảnh giới Động Hư!”
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại, lấy đan dược ra cầm máu.
Nếu như anh có đầy đủ sức mạnh thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng giết chết cảnh giới Động Hư chỉ trong nháy mắt!
Hiện tại, thực lực bị phong ấn, đối đầu với cảnh giới Động Hư rất nguy hiểm!