Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh vốn không có ý nói chuyện. Phong Cửu U làm sao so được với sư phụ bọn họ? Vốn không cùng một cấp bậc! ... Trong đám người. “Cậu ta từ chối?” Diệp Cấm Thành há hốc mồm, mất đi năng lực suy nghĩ. Diệp Như Ca cũng không tưởng tượng nổi: “Ông nội, theo như lời ông nói, thân phận của tiền bối Phong rất kinh khủng hả!” “Trở thành đệ tử của tiền bối Phong là có thể một bước lên trời!” “Diệp Bắc Minh sao lại từ chối chứ? Sao lại từ chối?” Diệp Cấm Thành có chút choáng váng: “Cái này… ông nội cũng không hiểu nổi!” Mấy người của thế gia lớn Long Đô cũng sững sờ. Ngụy Yên Nhiên toàn thân cứng ngắc, vô cùng căng thẳng. Tô Mạc Già cũng vì lo lắng cho tiểu sư bá, Các võ giả ở đây còn tưởng rằng mình nghe lầm. Hội trường an tĩnh đáng sợ! Không ai dám cười! Càng không ai dám bàn bạc! Người vui mừng nhất không ai bằng Miyako Aiko. Ban đầu Diệp Bắc Minh khiêu chiến ba trọng tài, cô ta tưởng rằng Diệp Bắc Minh chết chắc rồi. Sau đó Diệp Bắc Minh trong nháy mắt giết ba trọng tài, thiếu chút nữa dọa cô ta vỡ tim. Sau đó. Lại đắc tội với đoàn trọng tài, chọc giận hộ vệ đội chấp pháp. Miyako Aiko lại cho rằng Diệp Bắc Minh chết chắc! Ai biết được Phong Cửu U mở miệng đảm bảo, muốn thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử. Nhưng. Diệp Bắc Minh lại một lần nữa tìm chỗ chết! Ba chìm bảy nổi! Xuất sắc! Con mẹ nó thật xuất sắc!!! Miyako Aiko thiếu chút nữa bật cười thành tiếng: ‘Đáng tiếc, anh vẫn phải chết! Đúng là ngu xuẩn!’ ‘Phụ hoàng tôi sao có thể chết trong tay loại người như anh chứ?’ Miyako Aiko rất buồn. Đột nhiên. Khương Đông Tân mở miệng phá tan bầu không khí: “Phong minh chủ, cái này không liên quan đến chúng ta, là Diệp Bắc Minh mở miệng từ chối ông”. “Đương nhiên, ông thân là minh chủ trước, lời nói ra như nước hắt đi”. “Bây giờ cũng không thể thu hồi được!” Tưới thêm dầu vào lửa. Lão giả nảy rất xấu xa! Trong miệng ông ta, Phong Cửu U đã trở thành minh chủ đời trước. “Không sai, Phong minh chủ, ông nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không thể đối ý!” “Là Diệp Bắc Minh từ chối ông, không liên quan đến chúng tôi đâu”. Mấy trọng tài cười khẽ. “Phong minh chủ, Diệp Bắc Minh cũng đã từ chối ông rồi, chẳng lẽ ông còn muốn cưỡng ép thu nhận hắn làm đệ tử?” “Không đến nổi, không đến nổi!”, lão giả đầu trọc vỗ bắp đùi. Ông ta lo lắng Phong Cửu U sẽ cưỡng ép nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử. Đồng thời. Cũng lo lắng Diệp Bắc Minh kịp phản ứng, hối hận. Lại bái Phong Cửu U làm thầy. Lời vừa nói ra, tương đương với chặt đứt tất cả khả năng. “Hừm!” Phong Cửu U hừ lạnh một tiếng như sấm. Một luồng uy thế Võ Thánh khủng khiếp trong nháy mắt bao phủ. Tất cả âm thanh lập tức biến mất, chỉ còn lại giọng nói của Phong Cửu U: “Tốt, rất tốt!: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu không muốn, lão phu cũng không miễn cưỡng”. “Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi!” Phong Cửu U trực tiếp đứng dậy, xoay người rời đi. Dứt khoát! Ông ta cũng không còn mặt mũi ở lại. Đến khi Phong Cửu U xoay người rời đi. “Người đâu!” Lão giả đầu trọc kia giận dữ quát lên, con ngươi ông ta lạnh băng: “Diệp Bắc Minh coi thường quy định của đại hội Võ Đạo, tùy tiện ra tay!” “Bắt lại cho tôi!” Ầm! Ba mươi mấy thành viên hộ vệ đội chấp pháp đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Gần như ra tay cùng lúc, xông về phía Diệp Bắc Minh trên võ đài. Giây tiếp theo. Một giọng nói lạnh băng truyền ra: “Các người thật sự dám động vào sư đệ của tôi?” Liễu Như Khanh quát lớn: “Các chị em, giết không tha!” “Rõ, Thất sư tỷ”. Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ đồng loạt ra tay. Diệp Bắc Minh còn nghĩ có cần trợ giúp hay không. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc con, không cần thiết”. “Bốn người phụ nữ này mạnh hơn cậu nhiều!” Mí mắt Diệp Bắc Minh nhướn mạnh, kinh ngạc nhìn bốn sư tỷ ra tay. Ba mươi mấy hộ vệ đội chấp pháp giống như hồ dán. Một thành viên hộ vệ đội chấp pháp xông lên! “Hừm!” Lục Tuyết Kỳ hừ lạnh. Xoay eo, tay ngọc dùng lực vỗ xuống! Sức mạnh cuồng bạo bộc phát, khí ngút trời. Ầm! Đầu người này nổ tung. Liễu Như Khanh rút một thanh kiếm mềm bên hông, nhảy từ trên võ đài xuống, giết đám người này. “A a a a…” Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào lật cổ tay, lấy ra mấy quân bài poker. Rắc rắc rắc rắc! Bài pocker bay ra, còn kinh khủng hơn miếng sắt, chém vỡ yết hầu thành viên hộ vệ đội chấp pháp! Chưa đến ba phút ngắn ngủi, ba mươi mấy cao thủ từ Võ Tôn sơ kỳ đến trung kỳ chết toàn bộ! “Cái này...” “Sao có thể!” Mấy trăm ngàn võ giả đều cảm thấy da đầu tê dại. Cảnh này quả thật làm nười có mặt ở đây kinh hãi! Bốn người phụ nữ này có thực lực gì? Diệp Bắc Minh nhìn bốn sư tỷ, trong con ngươi có niềm vui bất ngờ. Nhiều hơn chính là bất ngờ: “Bốn sư tỷ, các chị giấu em, em khổ quá đi à”. “Ban đầu khi còn ở sư môn, các chị rõ ràng không phải đối thủ của em”. Liễu Như Khanh mặt đầy cưng chiều: “Không phải là vì các chị không đánh em đó sao?” Vương Như Yên cười nói: “Tiểu sư đệ, thiên phú của em quả thật lợi hại hơn các chị”. “Thực lực các chị mạnh hơn em là bởi vì các chị bắt đầu tập võ từ năm sáu tuổi”. “Mà em mới chỉ tập võ chừng năm năm mà thôi, nếu em giống như các chị, chắc chắn sẽ mạnh hơn các chị nhiều”. Diệp Bắc Minh cười gật đầu. Đều là sư tỷ của mình, chắc chắn là càng mạnh càng tốt! Sư tỷ càng mạnh, anh càng có thể muốn làm gì thì làm! Khương Đông Tân và lão giả đầu trọc trao đổi ánh mắt với nhau. Nhân lúc Diệp Bắc Minh và mấy sư tỷ đang nói chuyện, bọn họ lén rời đi.