Huyết Bách Luyện và hơn mười vị trưởng lão của Huyết Tộc và người của Thiên Y các và các thế lực khác đều biến sắc.
“Hình như có người đang đột phá!”
Vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng.
Gầm gừ!
Sau lưng, tiếng rồng ngâm vọng tới phá tan sự yên lặng ấy.
Mọi người quay đầu nhìn lại, không khỏi khiếp sợ.
Cuối chân trời mây đen dày đặc.
Sâu trong đám mây mù mịt kia.
Một con rồng đen tuyền đang uốn lượn như muốn nghiền nát bầu trời.
Nếu so sánh khí thế của nó Huyết Long.
Thì nó càng hùng vỹ hơn.
Càng oai phong hơn.
Càng có áp lực hơn.
“Lại là một Hắc Long!”
Huyết Thiên sợ run người: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đôi mắt già nua của Huyết Bách Luyện đầy vẻ trầm ngâm: “Đó là hướng của khu vực cấm!”
“Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải tới đó xem thử hẵn nói!”
“Có lẽ, đây là cơ hội giúp chúng ta thoát khỏi Thiên Uyên!”
Huyết Bách Luyện quát to: “Truyền lệnh xuống dưới, tất cả người trong Huyết Tộc đi theo tôi đến chỗ Hắc Long kia!”
Không chỉ có Huyết Tộc.
Các thế lực khác ở Thiên Uyên cũng phát hiện ra Hắc Long và Huyết Long.
Các thế lực cân nhắc đắn đo một hồi rồi quyết định đi tới chỗ Hắc Long.
...
Cùng lúc đó, trong thành Huyết Linh.
Diệp Bắc Minh bị huyết khí bao phủ.
Huyết khí cuồn cuộn như sóng thần tuôn trào vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Có vài lần anh không kiên trì được suýt chút nữa nổ tan xác.
Lúc này đây, Diệp Bắc Minh như ngọn dầu hỏa trước cơn gió dữ, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Phá cho tôi!”
Tiếng rống rung trời lệch đất vang lên.
Cảnh giới Thiên Huyền, trung kỳ.
Diệp Bắc Minh mở to mắt: “Đột phá rồi! Tốt quá, thực lực của mình cũng đã trở lại!”
Huyết khí ngút trời tiếp tục chui vào người anh.
Vào giây phút ấy, anh như chìm đắm trong đại dương máu tươi vô tận.
“Tiếp tục, phá cho tôi!”
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con Ma Long đen tuyền lao ra từ sau lưng anh rồi nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
Huyết Long kia hét thảm thiết, nó bị chín con Ma Long cắn xe rồi bị nuốt chửng ngay tại chỗ.
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh bước vào cảnh giới Thiên Huyền hậu kỳ.