Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3207: "Xem ra cậu thật sự đã đi vào ngõ cụt rồi!"



 

 

"Tiểu súc sinh, lão phu cho cậu một cơ hội ra tay trước!"  

 

Viên lão giống như đang nhìn một người chết: "Biết tại sao không? Bởi vì sau khi lão phu ra tay thì cậu sẽ không còn cơ hội nào để ra tay nữa!"  

 

"Long Tổ, cho tôi gấp mười lần sức chiến đấu!"  

 

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng, hai mắt đỏ bừng!  

 

Bùm!  

 

Một luồng huyết khí ngút trời bùng nổ từ di tích Côn Luân thượng cổ!  

  Advertisement

Một giây tiếp theo, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!  

 

"Giết!"  

 

Diệp Bắc Minh gào to một tiếng, tất cả chân nguyên trong cơ thể sôi trào!  

 

Một con Huyết Long dài hàng ngàn mét phun ra từ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tiến về phía Viên lão!  

 

Viên lão hơi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Trong thế giới Tam Thiên lại có một người nghịch thiên như cậu, nếu không phải cậu là kẻ thù của lão phu thì lão phu thật sự muốn nhận cậu làm đệ tử!"  

  Advertisement

"Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Cậu vẫn phải chết!"  

 

Khoảnh khắc con Huyết Long dài hàng nghìn mét đè xuống, Viên lão giơ tay lên và tóm lấy con Huyết Long!  

 

Một tiếng “răng rắc” giòn vang!  

 

Huyết Long lập tức sụp đổ, biến mất không dấu vết!  

 

Thân ảnh Viên lão chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh: "Chậc chậc chậc… Đây là thực lực mạnh nhất của cậu sao?"  

 

"Dưới cách nhìn của lão phu thì cùng lắm cũng chỉ như vậy! Đúng là có tiếng mà không có miếng!"  

 

Năm ngón tay nắm chặt, một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố ngưng tụ lại, đánh vào ngực của Diệp Bắc Minh!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống lại nó!  

 

Có một cơn đau nhói ở ngực, toàn bộ cơ thể bay thẳng ra ngoài!  

 

"Phụt..."  

 

Diệp Bắc Minh phun một ngụm máu tươi vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hai tay chống đỡ thanh kiếm mới miễn cưỡng đứng dậy được!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục khẽ run lên, một tia máu thản nhiên nở rộ ra!  

 

"Chủ… Chủ nhân…"  

 

Giọng nói của một đứa nhỏ vang lên trong tâm trí!  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Đây là… kiếm hồn, cô thức tỉnh rồi sao?"  

 

Viên lão chắp tay sau lưng, bay lên không trung: "Tiểu súc sinh, kiếp sau nhìn thấy lão phu thì mau trốn đi!"  

 

Ông ta cũng lười lãng phí thời gian nữa, giơ tay lên chuẩn bị giết chết Diệp Bắc Minh!  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh sử dụng một chiêu thức kỳ quái, cầm lưỡi kiếm trong lòng bàn tay, dùng sức kéo ra!  

 

Két!  

 

Máu tươi bắn tung tóe!  

 

"Lấy máu tươi của Diệp Bắc Minh tế kiếm, mời uống máu tươi cho thỏa thích!"  

 

Phụt!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục run lên, tỏa ra ánh sáng đẫm máu!  

 

Một giây tiếp theo, một lượng lớn máu tươi không ngừng phun ra từ trong lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh!   

 

Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ tái nhợt, máu tươi gần như rút cạn khỏi cơ thể!  

 

Trong mắt của đám người Viên lão, một huyết ảnh thoát ra khỏi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hóa thành một đứa trẻ xinh xắn đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh: "Chủ nhân, tôi có thể ra tay một lần, giết ai đây?"  

 

"Tất cả bọn họ!"  

 

Diệp Bắc Minh chỉ vào đám người Viên lão.  

 

"Được".  

 

Đứa trẻ dứt khoát trả lời!  

Viên lão cười nhạo: "Ha ha, lấy máu tươi tế kiếm? Thức tỉnh kiếm linh?"  

 

 

"Xem ra cậu thật sự đã đi vào ngõ cụt rồi!"  

 

 

"Chỉ dựa vào một kiếm linh mà cũng muốn giết tôi...."  

 

 

Xoạt!  

 

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chợt lóe và biến mất!  

 

 

Viên lão chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên trừng lớn đôi mắt!