Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 322: Xông vào tổng bộ



Hắn là người thừa kế giống như hậu duệ mặt trời, bị Diệp Bắc Minh tiện tay bóp chết.

Ném đi giống như rác rưởi.

Cũng không phải ở Long Quốc, giết người trước mặt người Cao Ly Quốc thì đã làm sao?

Cần phải quan tâm ảnh hưởng sao?

“Bốp!” một tiếng.

Thi thể của Lý Tái Hy từ trên sân khấu trượt rơi xuống.

Anh 1uay người rời đi.

Ma quỷ!

Đúng là ma quỷ!

Xông vào trường đại học thủ đô Cao Ly Quốc, sau khi giết người thừa kế tập đoàn Lý thị trước nhiều người, rồi hiên ngang bỏ đi?

Ầm ầm!

Đại học thủ đô Cao Ly Quốc bùng nổ.

“Kháng nghị! Tôi kháng nghị kịch liệt!”

“Người Long Quốc, đó là người Long Quốc!”

“Người Long Quốc đâu thể ngạo mạn như vậy? Công bố trên trường quốc tế, để toàn thế giới cùng ngăn chặn Long Quốc!”

Những người Cao Ly Quốc này không thể tức giận gầm lên.



Tập đoàn Lý thị.

Tổng bộ được xây dựng trong một khu công nghiệp lớn.

Nơi này bao gồm hàng không vũ trụ, công nghiệp quân sự, xe hơi, thậm chí có cả công xưởng hỏa tiễn.

Được gọi là khu công nghiệp tổng hợp lớn nhất thế giới!

Trong khu có mấy trăm ngàn công nhân, đều là nhân tài khoa học kỹ thuật hàng đầu Cao Ly Quốc!

Bên cạnh còn có quân đội của Cao Ly Quốc đóng quân.

Nghĩ cũng biết, nơi nay quan trọng đến mức nào.

Lý Bỉnh Tông và mấy chục cổ đông của tập đoàn Lý thị đang mở cuộc họp đại hội cổ đông.

“Quý thứ nhất, lợi nhuận sau thuế đạt đến một ngàn bảy trăm chín mươi năm đô la…”

Bỗng nhiên, điện thoại bàn đổ chuông.

Soạt!

Tất cả cổ đông đều kinh ngạc nhìn qua.

Đại hội cổ đông như này, trừ phi trời sập, nếu không, không thể nào có người gọi điện làm phiền.

Lý Bỉnh Tông cau mày, nhấc điện thoại: “Có chuyện gì?”

Trong điện thoại vang lên giọng nói sợ hãi: “Hội trưởng, cậu ba bị giết rồi”.

“Cái gì?”

Lý Bỉnh Tông sượt một cái đứng bật lên, suýt nữa xuất huyết não tại chỗ.

Đôi mắt già nua của ông ta tràn đầy tia máu, co lại dữ dội: “Ăn nói bừa bãi! Tuyệt đối không thể nào!”

“Bên cạnh Tái Hy có mấy trăm vệ sĩ, trong đám đông cũng có bảo vệ ngầm, người nào có thể giết được nó?”



“Ông đang lừa tôi phải không?”

“Nổ bom?”

“Hạ độc?”

“Súng bắn tỉa?”

“Tôi biết rồi, chắc chắn là phụ nữ!”

Lý Bỉnh Tông vô cùng tức giận: “Tên ngu xuẩn này, tôi đã nói với nó rồi, bớt chơi phụ nữ đi!”

“Sớm muộn gì nó cũng chết trên bụng phụ nữ!”

Người trong điện thoại cười không được khóc không xong: “Hội trưởng, không phải phụ nữ, không liên quan đến phụ nữ”.

“Là một người Long Quốc, trực tiếp xuất hiện trên quảng trường đại học thủ đô, đã bóp vỡ cổ họng của cậu ba trước mặt hàng trăm ngàn người”.

Lý Bỉnh Tông:…

Một lát sau.

Lý Bỉnh Tông cất giọng nghiêm trọng: “Người Long Quốc?”

“Đúng thế, hình như nói tên là… Diệp Bắc Minh… gì đó”.

“Diệp Bắc Minh!”

Nghe thấy ba chữ này, trái tim của Lý Bỉnh Tông liền đập chậm nửa nhịp.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên.

Một tiếng động lớn vang lên, trời rung đất chuyển.

Giống như đã xảy ra một vụ nổ khủng bố!

Tất cả cổ đông của tập đoàn Lý thị trong phòng họp đều chấn hãi nhìn qua cửa lớn của tổng bộ tập đoàn Lý thị.

Chỉ thấy.

Ở cổng chính của khu công nghiệp rộng lớn, ánh lửa ngút trời phản chiếu ngược ở sâu trong đồng tử của tất cả mọi người.

Tút tút tút!

Tinh tinh tinh!

Tang tang tang!

Gần như điện thoại của tất cả cổ đông tập đoàn Lý thị cùng đổ chuông.

“Ông chủ, không ổn rồi, có người xông vào khu công nghiệp chúng ta!”

“Có người xông vào… ma quỷ, có ma xông vào!”

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lý Bỉnh Tông hét lớn một tiếng: “Đổi sang camera giám sát ở cổng lớn cho tôi”.

“Vâng”.

Một cô thư ký căng thẳng đổi camera.

Một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện.

Chỉ thấy một thanh niên Long Quốc tay cầm một thanh kiếm đầu rồng màu đen giết vào trong khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị.

Đi theo phía sau là một cô gái nghiêng nước nghiêng thành, vẻ mặt hiện ý cười.



Cách cách cách!

Trong khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị, có rất nhiều binh sĩ phụng quốc trang bị võ trang súng đạn canh gác.

Một lúc mấy trăm người xông ra, nổ súng với Diệp Bắc Minh và hoàng hậu Hồng Đào.

Cách cách cách!

Đạn dược bắn đến liên tục không ngớt như mưa rơi.

Pằng!

Diệp Bắc Minh giống như một sát thần, không hề có ý hạ thủ lưu tình.

Chém một kiếm ra, gió tanh mưa máu!

Mấy trăm binh sĩ phụng quốc bị giết, máu chảy thành sông!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh cũng không ra tay với người bình thường.

Chỉ giết những kể chủ động đến ngăn cản anh!

“Thật to gan, biết nơi này là nơi nào không?”

Một tiếng quát vang lên.

Một người đàn ông trung niên nhảy xuống từ trên tòa nhà cao tầng bên cạnh.

Ông ta cầm một thanh trường kiếm, chém ra một đường kiếm khí vô cùng sắc bén, trực tiếp lấy đầu của Diệp Bắc Minh!

Võ tôn trung kỳ!

Khí tức thực sự khủng bố.

Nếu võ giả bình thường xông vào khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị gặp phải người này, thì sẽ chết chắc.

Nhưng.

Ông ta lại đối diện với Diệp Bắc Minh!

Anh giơ tay, chém kiếm Đoạn Long ra!

Kiếm khí khuấy động!

Phập!

Vị võ giả võ tôn trung kỳ này đang nổ tung trong không trung.

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm có ý nhìn ông ta thêm một cái, có sự giúp đỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh trực tiếp khóa chặt vị trí của một nhóm lãnh đạo cấp cao tập đoàn Lý thị.

Lý Bỉnh Tông nhìn Diệp Bắc Minh trong camera, sợ đến suýt rớt cả cằm xuống đất.

Trong phòng họp tĩnh lặng như cái chết!

“Có… có còn là người không?”

“Đạn dược cũng không sợ!”

“Mau, hội trưởng đại nhân, mau… mau đi gọi tướng quân Kim chi viện!”, có người kinh hãi kêu lớn.

Lý Bỉnh Tông phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi: “A lô, tướng quân Kim, xảy ra chuyện lớn rồi…”

“Tôi biết rồi!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng: “Có người xông vào khu công nghiệp của các ông”.

“Ông yên tâm, chúng ta đã cho chiếc máy bay chiến đấu thế hệ Thunder BR-1 được mua từ Hùng Quốc, tấn công hắn từ trên không trung!”

Ầm ầm!