Càn quét quân đoàn Hùng Quốc, giết Hùng Vương, giết Lôi Thần, bom nguyên tử đánh không chết!
Nào có thể không khiến người khác khiếp sợ được!
Người đàn ông trả lời: “Cửu Thiên Tuế, mỗi chữ đều là thật”.
Cửu Thiên Tuế chắp hai tay sau lưng, rất nhanh đã khôi phục được tâm tình đang khiếp sợ.
Ông ta không ngừng đi tới đi lui.
“Diệp Bắc Minh... Diệp Bắc Minh…”.
“Con trai của người phụ nữ kia… quả nhiên tràn đầy biến thiên!”
“Thế mà cũng không chết, sao có thể? Đây là người sao?”
Sắc mặt Cửu Thiên Tuế thay đổi không ngừng.
Một lát sau, ông ta thở dài một hơi: “Liên lạc người đó cho tôi, lần này không thể để lại đường lui nữa!”
...
Máy bay rời khỏi Cao Ly Quốc, tiến vào bầu trời Thái Bình Dương.
Assef ngồi trong khoang máy bay, thở phào nhẹ nhõm: “Phù, Diệp Bắc Minh này là quái vật sao?”
“Quả thật quá đáng sợ, nếu không phải mình chạy nhanh, e rằng sẽ phải đi gặp Thượng Đế mất”.
Assef cúi đầu nhìn màn hình điện tử.
Trong hình chính là Diệp Bắc Minh tiến vào quân doanh.
Khóe miệng ông ta co quắp: “Đáng tiếc, mười ngàn tinh binh chết vô nghĩa!”
Bỗng nhiên.
Một quan chỉ huy sợ hãi xông vào: “Tướng quân, có một chiếc máy bay vận chuyển của chúng ta đang đi theo phía sau!”
“Cái gì?”
Assef cảm giác không đúng: “Xảy ra chuyện gì thế? Máy bay vận chuyển của phía chúng ta?”
“Không ổn, là Diệp Bắc Minh!!!”
Assef xông về màn hình hiển thị radar phía trước, nhìn thấy chiếc máy bay vận chuyển đi theo xa xa.
Ông ta quát lớn một tiếng: “Tăng tốc độ, hất hắn ra cho tôi!!!”
Quan chỉ huy lắc đầu: “Không được đâu tướng quân!”
“Ông dám cãi lệnh?”
Assef móc ra một cây súng lục, chĩa vào đỉnh đầu của quan chỉ huy: “Có tin tôi đập chết ông không!”
Quan chỉ huy cười khổ một tiếng: “Tướng quân, về nước rồi hẵng đập chết tôi”.
“Máy bay của chúng ra dựa theo tốc độ hiện tại để bay, chắc hẳn sắp về Hùng Quốc rồi”.
“Nếu tăng tốc, dầu trên máy bay không đủ”.
Sắc mặt Assef trầm xuống: “Diệp Bắc Minh đuổi kịp thì sao?”
“Nếu như hắn bắn đạn đại bác thì phải làm thế nào?”
Quan chỉ huy mỉm cười: “Ông yên tâm, tốc độ của máy bay vận chuyển chắc chắn không đuổi kịp chúng ta”.
“Hơn nữa, máy bay vận chuyển không có vũ khí đâu”.
Assef thở phào nhẹ nhõm.
Chậm rãi thu hồi súng lục: “Vậy cứ để hắn đi theo đi”.
“Nếu thật sự dám vào trong biên giới Hùng Quốc, để cho máy bay chiến đấu Lôi Long đánh rớt hắn”.
May bay của Assef bay phía trước, Diệp Bắc Minh theo ở phía sau.
Qua khoảng mười lăm tiếng đồng hồ.
Trong khoang lái máy bay vận chuyện, nữ sĩ quan nói: “Các hạ Diệp Bắc Minh, tôi phải nhắc nhở anh, còn 300 kilomet nữa sẽ tiến vào lãnh thổ Hùng Quốc”.
“Phạm vi đó cũng là phạm vi xa nhất mà máy bay chiến đấu Lôi Long Hùng Quốc có thể rời khỏi lục địa”.
“Tướng quân Assef nhất định sẽ bảo máy bay chiến đấu Lôi Long đánh rơi chúng ta”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô sợ chết?”
Sắc mặt nữ sĩ quan trắng bệch: “Các hạ Diệp Bắc Minh, tôi tên là Hathaway, năm nay mới 24 tuổi”.
“Tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết”.
“Từ năm 18 tuổi tôi đã nhập ngũ, vẫn luôn ở trong quân doanh”.
“Ngay cả yêu tôi cũng chưa từng trải qua, chưa hề hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, tôi thật sự không muốn chết”.
Diệp Bắc Minh nhìn Hathaway: “Cô không chết đâu, cứ tiếp tục tiến về phía trước”.
Nhắm mắt lại.
Nữ sĩ quan Hathaway mặt đầy tuyệt vọng.
Chỉ đành nghe theo mệnh trời.
Lúc này.
Assef nhìn màn hình radar: “Ngu xuẩn, quá là ngu xuẩn!!!”
“Theo tao vào tận trong biên giới Hùng Quốc? Không biết sống chết!”