Lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Diệp Tâm ăn vào.
Không bao lâu sau Diệp Tâm liền mở đôi mắt to ngập nước ra, nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì lập tức nhào vào trong lòng anh: “Bố! Không phải Tâm Nhi đang nằm mơ chứ?”
“Bố thật sự tới cứu Tâm Nhi, thật tốt quá!”
Diệp Bắc Minh ôm Diệp Tâm, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không gặp.
"Bố, mẹ đâu rồi ạ?", Diệp Tâm mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn anh.
Diệp Bắc Minh vỗ trán: “Là bố sơ suất, suýt nữa thì quên mất!”
Anh suy nghĩ một cái, thông báo cho Tôn Thiến ở trong di tích Côn Luân Thượng Cổ, sau đó đưa cô ấy ra ngoài di tích Côn Luân Thượng Cổ!
“Tâm Nhi!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tâm, Tôn Thiến lập tức nhào đến, một nhà ba người ôm nhau thật chặt.
Mãi cho đến đêm khuya, Diệp Tâm mới mệt mỏi đi ngủ.
Tôn Thiến đặt Diệp Tâm sang một bên, mình thì nằm dựa vào lòng Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, vất vả cho anh rồi...”
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ cần em và Tâm Nhi không có việc gì...”
Tôn Thiến tươi cười đưa hai chân vòng lấy eo Diệp Bắc Minh: “Hừ, làm hại mẹ con bọn em phải tách ra lâu như vậy!”
“Đêm nay, em sẽ trừng phạt anh một trận!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Con gái còn ở đây mà!”
“Con bé ngủ rất say, sẽ không tỉnh lại đâu, chúng ta nhẹ giọng là được...”
Tôn Thiến tươi cười như hoa.
Diệp Bắc Minh khoát tay, ma khí quay cuồng lao ra, bao phủ cả sân.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc, Tôn Thiến mới chậm rãi ngủ!
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua con gái đang ngủ mơ.
Bỗng nhiên, ngoài sân truyền tới giọng nói dồn dập của một người phụ nữ: “Anh Diệp, cứu mạng!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi ra khỏi phòng.
Khuôn mặt của Sở Sở trắng bệch, đầm đìa nước mắt lao tới!
Bùm!
Cô ấy quỳ hai chân xuống đất, đầu gối nện mạnh trên mặt đất, máu tươi đầm đìa!
“Anh Diệp, cầu xin anh hãy cứu chị Vị Ương!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sở Vị Ương làm sao vậy?”
Sở Sở tuyệt vọng nói: “Gia chủ sợ đắc tội ông Nhậm nên đã trục xuất chị Vị Ương ra khỏi gia tộc!”
“Chị Vị Ương lại cho rằng mình đã hại Tâm Nhi nên lòng rất tự trách!”
“Chị ấy nghĩ rằng mình rất có lỗi với anh Diệp nên tối hôm qua sau khi để lại một bức thư tuyệt mệnh thì một thân một mình tiến vào Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm ư?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Đó là đâu?”
Sở Sở lại càng thêm tuyệt vọng: “Đó là lãnh địa của yêu thú, càng đi sâu vào bên trong thực lực của yêu thú càng mạnh!”
“Có một vài người tu võ tiến vào Huyết Mai Lâm để rèn luyện, nhưng dù là thế đến ông Nhậm cũng không dám tiến vào nơi sâu nhất của Huyết Mai Lâm!”
“Anh Diệp, tôi xin anh đấy, xin anh cứu chị Vị Ương giúp tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tuy Sở Vị Ương đã đẩy Tâm Nhi vào chốn hiểm nguy.
Nhưng cô ta cũng đã cứu mạng Tâm Nhi.
Thế là Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dẫn tôi tới Huyết Mai Lâm đi!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Diệp!”