Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3320: Mẹ nó quá khoa trương!



 Giọng nói của ông ấy đã khàn cả đi, phẫn nộ nhìn chằm chằm phương hướng cấm địa: “Cho dù mấy người đang bế quan, không biết trong tông môn xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn mấy người có thể nhìn thấy chuyện bên ngoài cấm địa!”  

 

 

“Tôi đã đến đây rồi, vì sao mấy người lại làm như không nghe thấy?”  

 

“Cậu Diệp sẽ chết, mấy người thật sự mặc kệ sao?”  

 

“Mấy người rất dối trá! Còn nói không giống với tổ tiên của Huyền Thiên tông!”  

 

“Mấy người quả thực là người giống nhau!”  

  Advertisement

“Năm đó, Hoa tộc Thượng Cổ bị giết, rõ ràng đã truyền tin tức cầu viện Huyền Thiên tông!”  

 

“Chỉ là tổ tiên chúng ta lại làm như không phát hiện ra, để mặc Hoa tộc Thượng Cổ bị tiêu diệt!”  

 

“Bây giờ cậu Diệp là huyết mạch duy nhất của Hoa tộc Thượng Cổ, mấy người lại làm như không thấy được!”  

 

“Tôi còn cho rằng chúng ta không giống với tổ tiên, có được tấm lòng võ đạo thuần túy nhất!”  

  Advertisement

“Tôi nghĩ Huyền Thiên tông sẽ đại diện cho chính nghĩa, đại diện cho vô tư! Không nghĩ tới mấy người lại theo chân bọn họ!”  

 

“Là bản thân tôi ngu xuẩn... Ha ha ha...”  

 

Nhậm Kiếm Hành điên cuồng tức giận mắng mỏ, phát tiết!  

 

Cuối cùng.  

 

Giọng nói của Tuyệt Vô Trần truyền ra từ trong cấm địa: “Lão Thất, chúng tôi đã cho cậu Diệp cơ hội!”  

 

“Nếu cậu ấy nguyện ý bái chúng tôi làm sư phụ, ở lại Huyền Thiên tông chỗ nào cũng không đi!”  

 

“Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy, sau này nhất định cậu ấy cũng sẽ là người đứng đầu Huyền Thiên tông!”  

 

“Chỉ tiếc kẻ địch của cậu ấy quá nhiều, quá mạnh mẽ...”  

 

“Lấy cớ, đều là lấy cớ!”, Nhậm Kiếm Hành tức giận mắng: “Nếu mấy người ra mặt, đám tông môn đó dám không nể mặt sao?”  

 

“Ít nhất, mấy người có thể bảo vệ được mạng sống của cậu Diệp!”  

 

“Đại sư huynh, cầu xin ông hãy bảo vệ mạng sống của cậu Diệp đi!”  

 

Trong cấm địa hoàn toàn trầm mặc!  

 

Không còn âm thanh nào khác truyền ra!  

 

...  

 

Ầm!  

 

Một luồng khí tức cuồng bạo lao đến, đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài.  

 

Vài giây sau, cả người anh mới rơi mạnh xuống đất, quay cuồng một cái lại đứng lên chém ra một kiếm!  

 

Phụt!  

 

Một đống máu tươi nổ tung, mấy trăm người lập tức ngã xuống!  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã giết đỏ cả mắt rồi, ai cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại khủng bố như thế!  

 

Vậy mà lại có thể kiên trì được khoảng hai tiếng!  

 

Số lượng người bị anh giết cũng đang điên cuồng tăng lên!  

 

Gần như đã có một phần ba số người tu võ đã chết dưới tay anh!  

Hơn ba trăm ngàn người!  

 

 

Mẹ nó quá khoa trương!  

 

 

Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người tu võ đã đánh trống lui quân, sinh ra một cảm giác sợ hãi vô tận!  

 

 

Phụt!  

 

 

Diệp Bắc Minh lại phun ra một ngụm máu tươi, cắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống đất, dùng một tay chống đỡ!  

 

 

“Tiểu phế vật, không trụ được nữa chứ gì?”