Mình chỉ là một con nhỏ hèn hạ bị truy sát, sao lại gặp được Diệp Bắc Minh chứ?
Phập!
Cái đầu của Khương Ngọc Châu rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh Trần Lê Y.
Còn Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn bóng dáng.
Trần Lê Y ôm chiếc áo của Diệp Bắc Minh, vẻ mặt chấn hãi, cảm thấy rất không chân thực.
Mình coi như được cứu rồi ư?
…
Thiên trì trên đỉnh núi Thái Hành.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng nhìn vào trong nước hồ.
Lúc này.
Anh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng chia sẻ cảm nhận, toàn bộ mọi thứ dưới đáy hồ đều nằm trong đầu của anh.
Chỗ nông nhất dưới hồ nước chỉ có mấy mét, chỗ sâu nhất là trên trăm mét.
Bên trong có rất nhiều loài cá, duy chỉ không có tung tích của giao long tuyết sơn.
Diệp Bắc Minh sử dụng thuật Đằng Không tìm kiếm mặt hồ.
Bỗng nhiên.
“Tìm được rồi!”
Con mắt của anh nghiêm lại.
Ở vị trí khoảng ba mươi mét dưới đáy hồ có một con giao long màu xanh lam chiếm cứ.
Nói là giao long, thực tế là một con mãng xà lớn cả đời sinh sống sâu trong núi tuyết.
Lớp vảy màu xanh lam, thân mình to dày như bồn nước, toàn thân phát ra hàn khí.
Trên đầu mãng xà còn có hai chỗ nhô lên giống như sừng rồng, dữ tợn đáng sợ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ma thú bậc một, Băng Lân Mãng?”
Diệp Bắc Minh nổi hứng thú: “Ma thú? Là loại trong tưởng tượng của tôi phải không?”
“Chém nó trước đi, rồi tôi giải thích với cậu”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nói nhiều.
Trực tiếp rút kiếm Đoạn Long.
Chém ra một đường kiếm khí khủng bố dài trăm mét, đập vào trong nước hồ.
Nước hồ liền bị chém đôi!
Băng Lân Mãng cảm nhận được nguy hiểm, soạt một cái xông ra ngoài.
Phụt!
Nhưng nó vẫn chậm một bước, cái đuôi bị Diệp Bắc Minh chém dứt nửa mét.
Băng Lân Mãng vô cùng tức giận, từ đáy hồ xông lên, há to cái miệng như bồn máu.
Máu tươi nhuốm đỏ mặt nước!
“Gừ!”
Một tiếng gầm giống như rồng gầm, vang khắp bầu trời đêm!
“Tiếng gì vậy?”
Tiếng gầm đã kinh động đến đám người nhà họ Khương, cả đoàn người từ trong phòng lao ra.
Kinh ngạc nhìn về hướng mặt hồ.
Mấy thanh niên và một ông lão mặc áo choàng đen xuất hiện, cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Khoảnh khắc đám người nhà họ Khương nhìn thấy mấy người này, sắc mặt lập tức trở nên cung kính: “Mấy vị đại nhân, chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì”.
“Nhưng, nghe tiếng động thì truyền từ thiên trì tới”.
Mấy người này đến từ Côn Luân Hư, nhà họ Khương bọn họ không đắc tội được.
“Đi thôi, đi xem sao”.
Mấy người quay sang nhìn nhau, đi về hướng thiên trì.
Khi bọn họ đến bên hồ, liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy trong đêm tối, một bóng người đang chiến đấu với một con giao long màu xanh lam, đánh đến mặt hồ nổi sóng dữ dội kinh hãi, giống như sét đánh.
Ông lão mặc áo choàng đen ngẩn người, kích động nói: “Đó là một con ma thú thuộc tính lạnh, không ngờ bên ngoài Côn Luân Hư lại còn có ma thú?”
“Đẳng cấp rất thấp, mới bậc một, thuộc tính lạnh, cũng rất hiếm có rồi!”
“Máu thịt là bảo bối, có thể luyện đan, có thể bán được giá cao”.
Trong nháy mắt.
Trong ánh mắt mấy người Côn Luân Hư lóe lên tia tham lam, kích động!
“Ma thú?”
“Đó là cái gì?”
Một ông lão nhà họ Khương nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, con vật này tên là giao long tuyết sơn, đã sống hơn trăm năm, vùng hồ nước này là địa bàn của nó, nhà họ Khương chúng tôi cũng không dám chọc vào nó”.
Ông lão mặc áo choàng đen cười lạnh lùng: “Giao long tuyết sơn gì chứ, một đám người chưa từng thấy sự đời”.
“Đây là một con Băng Lân Mãng, ma thú bậc một, không liên quan gì đến rồng”.
Một thanh niên nói: “Sư phụ, đây là ma thú bậc một, chúng ta có phải ra tay không?”
Ông lão áo choàng đen cười lắc đầu: “Khà khà, không cần”.
“Cứ để tên nhóc đó đánh với nó, sức chiến đấu của Băng Lân Mãng bậc một cũng không thể coi thường, đợi hai bên cũng suy bại rồi tính”.
Soạt!
Ánh mắt của mấy người Côn Luân Hư lạnh lùng đảo nhìn về bên hồ xem trò vui.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh và Băng Lân Mãng đã chiến đấu mấy chục hiệp.
Sức chiến đấu của nó rất khủng bố, sánh ngang được với một võ thánh.
Hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh, cực kỳ thông minh, thường xuyên trốn vào trong nước né tránh đòn tấn công của Diệp Bắc Minh.
Anh chém ra một đường kiếm khí, Băng Lân Mãng quay người chui vào trong hồ nước.
Phập!
Liền sau đó.
Nó bỗng xông ra từ một hướng khác, đánh úp Diệp Bắc Minh!
“Hừ! Muốn chết hả!”
Diệp Bắc Minh nắm cơ hội, chém ra một kiếm.
Kiếm khí rơi lên đầu của giao long tuyết sơn, trực tiếp đánh tan cái đầu của nó.
Cơ thể của giao long tuyết sơn giãy dụa một cái, nổi lên trên mặt trước bất động.
“Việc này…”
Đám người nhà họ Khương và mấy người của Côn Luân Hư đều ngẩn người.
Ông lão quát một tiếng: “Vãi, thật lãng phí!”
“Tên nhóc đáng chết, dịch não của Băng Lân Mãng là tinh hoa, giá trị cực cao”.
“Hắn lại tung một kiếm đánh vỡ cái đầu của Băng Lân Mãng, lãng phí, lãng phí, quá phí!”
Ông lão tức đến dậm chân.
Thanh niên bên cạnh cười lạnh lùng một tiếng: “Sư phụ, thanh kiếm của hắn rất tốt đấy”.
“Con thay người đi giết hắn!”
Người thanh niên đạp chân trên mặt nước đi về phía Diệp Bắc Minh.
“Nhóc con, thi thể của Băng Lân Mãng, bọn tao sẽ lấy, thanh kiếm trong tay mày, bọn tao cũng lấy luôn…”
Phập!
Điều chờ đợi thanh niên Côn Luân Hư này là một đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh.
“Mày…”
Đồng tử của thanh niên này co mạnh lại, chữ ‘mày’ đã trở thành chữ cuối cùng mà anh ta nói ra trong cuộc đời, sau đó cơ thể nổ tung như quả dưa hấu.
Sau khi thu thập hết máu thịt của Băng Lân Mãng, Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đi.
Cửu sư tỷ còn đang đợi anh cứu, đâu thể phí thời gian ở đây?
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh vang lên trong đám người nhà họ Khương.
Bọn họ đều không ngờ, người này lại tàn bạo như vậy!
Liền sau đó.
Một người đàn ông trung niên nhà họ Khương kinh hãi hô lên: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”