Tôn Thiến chạy tới, ngồi quỳ xuống đất như chú vịt, không ngừng khóc thút thít.
“Hu hu, cậu không sao đâu, cậu nhất định sẽ không sao đâu”.
“Tớ báo cảnh sát rồi, còn gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ tới ngay, cậu sẽ không sao đâu”, Tôn Thiến nắm lấy tay Hạ Nhược Tuyết.
“Thả cô ấy ra!”
Diệp Bắc Minh quát lớn.
“Anh quát tôi làm gì?”, Tôn Thiến tức giận nhìn Diệp Bắc Minh, nắm tay trắng nõn đấm liên tục vào vai anh như mưa: “Nếu không phải do anh thì sao Nhược Tuyết có thể như vậy?”
“Do anh! Lỗi do anh hết!”
“Nếu anh đã biến mất thì còn trở về làm gì?”
“Nhược Tuyết đang yên đang lành, bây giờ lại thành ra thế này, chẳng lẽ kiếp trước cậu ấy thiếu nợ anh à?”
“Nếu Nhược Tuyết gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tôn Thiến tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Diệp Bắc Minh để mặc cho Tôn Thiến đấm vào vai mình, không có ý định đánh trả.
Nếu là người bình thường thì đã bị anh giết chết từ lâu!