Trân Lê Y ngã xuống, Diệp Bắc Minh vội vàng ôm cô ấy, đặt cô ấy nằm trên đất phẳng.
Cô ấy mất rất nhiều máu!
Mặt đẹp trắng bệch, con ngươi cũng trở nên vô thần.
Một luồng cảm giác hít thở không thông truyền tới, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Diệp Bắc Minh vỗ ngực Trần Lê Y, rót nội lực vào trong cơ thể cô ấy.
Trong tay đột nhiên xuất hiện mấy cây kim bạc, đâm vào cổ Trần Lê Y.
Thoa bột màu trắng lên vết thương.
Cột chặt băng vải!
Làm liền một mạch.
Trần Lê Y cảm thấy tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng đã bắt đầu có ánh sáng.
Diệp Bắc Minh có chút tức giận: “Cô điên rồi sao?”
“Tự cắt cổ mình, ghét bản thân tự tử không đủ nhanh đúng không?”
Người phụ nữ này quả thật cố chấp!
Cứng đầu!
Đổi lại là một người khác, cách tự tìm cái chết này sẽ chết chắc.
Trần Lê Y cắn môi: “Thiếu chủ, tôi chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho anh”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ấy: “Đây còn không phải phiến toái?”
“Chí ít sẽ không để thiếu chủ vì tôi mà bị kẻ địch uy hiếp”.
Trần Lê Y nói.
Diệp Bắc Minh cũng không bất ngờ, hành động vừa rồi của Trần Lê Y chính là xông về phía cái chết.
“Lý do nào khác?”
“Tôi đang đánh cược!”
“Đánh cược?”
Trần Lê Y gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra, thiếu chủ vốn không coi tôi là người của mình”.
“Chỉ có như vậy mới bày tỏ lòng trung thành của tôi”.
“Thiếu chủ có thể giết tôi bất cứ lúc nào, hoặc tôi sẽ chết vì thiếu chủ”.
“Anh mới coi tôi thành người của mình!”
Cô ấy cắn chặt chặt hàm răng.
Nói năng có khí phách.
Khóe miệng chảy ra máu tươi.
Trong con ngươi đều là ý chí quật cường!
Diệp Bắc Minh rất sốc, trên người cô gái này có khí chất giống anh năm năm trước.
Anh của năm năm trước đâu đâu cũng là khó khăn tuyệt vọng, không lối thoát, chính là dựa vào sự quật cường mới liều mạng được.
Một người ngay cả chết cũng không sợ thì chẳng có gì phải sợ cả.
Tút tút tút!
Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi tới, là giọng một người đàn ông: “Long Soái, vùng biển phương Nam xảy ra chuyện rồi”.
“Tôi tên là Phương Chấn, cố vấn của cô Tu La, cậu có ở phủ Long Soái không?”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Tôi ở đó, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vùng biển phương Nam xảy ra chuyện?
Bên đó không phải địa bàn của Thất sư tỷ Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh sao?
Phương Chấn nghiêm túc nói: “Long soái, đến rồi tôi nói cho cậu sau”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Năm phút sau, một chiếc máy bay trực tiếp đáp xuống cửa lớn phủ Long Soái.
Bầu trời Long Đô cấm bay, dù là sân bay cũng cách khu vực trung tâm Long Đô mấy chục cây số.
Chiếc máy bay này lại có thể trực tiếp đáp xuống trong vành đai Long Đô, xem ra vùng biển phương Nam thật sự xảy ra chuyện lớn.
“Tham kiến Long soái!”
Phương Chấn từ trên máy bay đi xuống, cúi chào.
Ông ta khoảng chừng 40 tuổi.
Tóc húi cua, dáng người cao ngất, mạnh mẽ hùng hồn.
Theo sau là ba mươi mấy người, đều là tầng lớp cấp cao trong bộ chỉ huy của Tu La mặt ngọc.
Cấp bậc thấp nhất cũng là một Thiếu tướng.
Ánh mắt một vài người nhìn Diệp Bắc Minh rõ ràng có phần không thiện cảm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Phương Chấn nghiêm túc: “Long Đô, bây giờ chúng ta lên máy bay trước rồi nói, lập tức lên đường đến vùng biển phương Nam”.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tại sao bảo tôi đi?”
Phương Chấn nói: “Cô Tu La đã thông báo, nếu như cô ấy không ở bộ chỉ huy”.
“Vùng biển phương Nam xảy ra chiến loạn, có thể tìm cậu chủ trì quân cơ đại sự”.
Vừa nghe là căn dặn của Thất sư tỷ, Diệp Bắc Minh không từ chối.
“Đi thôi”.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh chuẩn bị bước lên máy bay.
“Hừm!”
Có người hừ lạnh: “Cô Tu La cũng thật là, để một người không hiểu gì về đánh giặc quản chúng ta?”
Giọng nói không lớn, nhưng rất nhiều người nghe được, là Chu Diệu Tông.
Một trong những chiến tướng đắc lực của Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh.
Là người tính tình nóng nảy, Tu La mặt ngọc không có ở bộ chỉ huy, bây giờ không ai có thể áp chế được ông ta.
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Ông bớt nói mấy câu đi, để Long Soái nghe thì không hay”.
Chu Diệu Tông mặt đầy ngạo mạn, hất cằm: “Sợ cái gì? Một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa thôi mà”.
“Thời điểm ông đây dẫn binh, hắn còn chưa ra đời đâu!”
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh dừng bước.
Quay đầu nhìn Chu Diêu Tông: “Ông không phục hả?”
Mọi người thầm kêu không ổn, Chu Diệu Tông phiền phức rồi.
Nhưng Chu Diệu Tông vẫn thờ ơ: “Long Soái, tôi nào dám không phục chứ!”
“Cậu chỉ 23 tuổi, là Long Soái của Long Quốc, hơn nữa thanh danh hiển hách ở giới võ đạo”.
“Tôi cũng chỉ là một Thượng tướng, sao có thể không phục với cậu chứ?”
Ông ta nói chuyện rất quái gở.
Nhưng lại khiến người khác không đào ra được tật xấu.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nếu ông phục, vậy tốt!”
“Phương Chấn!”
Phương Chấn ở bên cạnh ngây ra: “Có thuộc hạ”.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Chu Diệu Tông: “Thu hồi cấp bậc của ông ta, tước bỏ quân tịch, cách chức làm dân thường”.
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh đều ngơ ngác.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Bắc Minh.
Phương Chấn cũng không tưởng tượng nổi.
Chu Diệu Tông hét lớn: “Long Soái, cho tôi một lời giải thích!”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Long Soái tôi làm việc không cần giải thích với người khác”.
Thái độ này của Diệp Bắc Minh khiến Chu Diệu Tông bùng nổ.
Ông ta tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Long Soái, cậu biết mình đang làm gì không?”
“Chu Diệu Tông tôi tay nắm một trăm ngàn thủy quân, là cánh tay phải cánh tay trái của cô Tu La!”
“Dù là cô Tu La có mặt ở đây cũng sẽ không nói một câu liền thu hồi cấp bậc, tước bỏ quân tịch của tôi”.
Giọng nói trầm xuống: “Long Soái cậu chỉ là tạm thời thay vị trí của cô Tu La, e là không có tư cách trừng phạt tôi đâu!”
Sau lưng Chu Diệu Tông.
Năm người đi ra đều là cấp bậc Thiếu tướng, sắc mặt bọn họ lạnh lùng: “Long Soái, nếu cậu muốn thu hồi cấp bậc của Đại tướng Chu, vậy hãy thu hồi cả của chúng tôi nữa!”