Anh ta lấy một miếng ngọc bội ra, rót một luồng chân cho tôi mười tên cảnh giới Đế Tôn, nguyên vào trong: “Chuẩn bảo bọn họ lập tức tới Huyền Các ngay! Ị,
“Lát nữa tôi sẽ thông báo vị trí cụ thể!
Trong ngọc bội vang lên giọng nói kinh ngạc của một ông lão: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Diệp Mục cực kỳ nóng nảy: “Đừng hỏi, cứ đem người tới là được!”
“Vâng!”
“Chờ một chút!”
“Thưa cậu chủ, cậu nói đi ạ!"
Mắt Diệp Mục lóe lên sự tàn nhẫn: “Để an toàn, gọi cả ông Tê tới nữa!”
“Hôm nay ông đây không bắt thăng phế vật đó quỳ xuống xin hàng thì ông đây không phải là Diệp Mục!”
“Đù mẹ nó!”
Cùng lúc này, Huyền Các đã đấu giá tới vòng thứ tư. “Mười cây cỏ U Minh, giá khởi điểm là một trăm triệu đồng một cây!”
Dư Lãng kích động run rẩy: “Ông ơi, tới rồi!"
Dư Thiên Trung cũng không ngồi yên nổi nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Một tỷ! Tôi trả một tỷ đồng một cây!”
“Còn có ai muốn tranh mua với nhà họ Dư của học viện Viễn Cổ nữa không?”
Mười cây, tổng cộng hết mười tỷ đồng!
Điều này khiến mọi người tu võ vốn có ý định đấu giá cỏ U Minh đều chùn chân!
Mười giây sau, không ai ra giá. “Hahahaha!”
Dư Thiên Trung cười to, nói với Diệp Hiểu Yên ở trên lầu: “Cô gái, xin hãy gõ búa đi!”
“Xem ra không ai tranh mua với tôi rồi, cỏ U Minh đã là vật trong túi của nhà họ Dư tôi!”
Cốc!
Búa đấu giá được gõ, tất cả đều kết thúc!
Dư Thiên Trung kích động nhận lấy mười cây cỏ U Minh, lấy ra mười tỷ đồng.
Giao dịch hoàn thành! “Lãng Nhi, chúng ta đi thôi!”
Dư Thiên Trung không nán lại đây thêm một giây nào, nhanh chóng dẫn Dư Lãng đi khỏi đây.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới thong thả tới chậm.